Tú Tài Pháo Hôi Trong Truyện Khoa Cử Sống Lại Rồi!

Chương 18: Lưu thị có hồ đồ hay không?

Ánh mắt Tạ Văn Ngạn thoáng liếc qua biểu cảm không ngừng thay đổi trên gương mặt của vị đường huynh đang nằm trên giường.

Trong lòng Tạ Văn Ngạn không khỏi thầm gật đầu hài lòng.

Không uổng công hắn dặn dò mẫu thân diễn vở kịch này. Có được ấn tượng ban đầu tốt, việc "thuyết phục" đường huynh của hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Dù sao đi nữa, vị đường huynh trọng sinh này của hắn đúng là một kẻ… ngây thơ đến ngốc nghếch trong chuyện tình cảm.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Chừng nào Lưu thị còn tồn tại, vẫn mang danh nghĩa là mẫu thân của đường huynh thì Tạ gia sẽ không bao giờ được yên bình.

Tạ Văn Ngạn giữ vẻ mặt không chút sơ hở, lặng lẽ kéo tay áo của phụ thân.

Tạ phụ nhận được tín hiệu thì lập tức ước ra, vẻ mặt lo lắng nói:

"E rằng số bạc này chỉ đủ mua hai thang thuốc, số còn lại chúng ta đành phải đi vay tạm, chứ trong thời gian ngắn biết kiếm ở đâu ra?"

"Văn Ngạn nhà chúng ta đã là tú tài, khoản bạc vay này sau này nhất định sẽ trả được, không cần quá lo lắng."

"Giờ thế này, ta với Thuý Nhi về nhà mẹ đẻ của nó hỏi thử, Nhị ca cùng Nhị tẩu đến nhà mẹ đẻ của Nhị tẩu. Còn phụ mẫu, hai người đến hỏi thử ở nhà tổ phụ gia, vay được bao nhiêu thì vay, trước hết vượt qua khó khăn lần này đã..."

Đây quả là cách giải quyết tốt nhất trong lúc này.

Mấy đứa nhỏ trong nhà cũng lập tức bước lên nói:

"Gia gia, nãi nãi, chúng cháu cũng sẽ ra ngoài hỏi bạn bè thử xem sao."

Tạ đại bá đang yếu ớt nằm trên giường cùng vị đường huynh trọng sinh thấy cảnh này thì hốc mắt không khỏi đỏ lên, cổ họng nghẹn lại, xúc động đến mức không nói nên lời.

Tạ phụ tiếp tục nói:

"Được rồi, quyết định như vậy đi. Chúng ta ra ngoài vay tiền, còn đám ca nhi và nha đầu ở nhà trông nom đại ca cùng tứ ca. Đại tẩu, ngươi đi cùng đại phu lấy thuốc về."

Một câu nói buông ra nhẹ nhàng, suýt nữa khiến Tạ nãi nãi sợ hãi đến hồn bay phách lạc.

Tạ nãi nãi vừa nghe đã hoảng hốt kêu to:

"Cái gì, để nhà lão Đại đi lấy thuốc ư?!"

Việc này khác nào thả chuột vào chum gạo!

Tất nhiên Tạ phụ và Tạ mẫu hiểu rõ điều này, nhưng chính vì thế mới đạt được hiệu quả họ muốn.

Tạ mẫu dịu giọng, làm bộ làm tịch khuyên nhủ:

"Mẫu thân, tuy trước đây đại tẩu có làm sai, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách nàng. Cũng tại nàng quá hiếu thuận mới dâng bạc về nhà mẹ đẻ, nào ngờ trong nhà lại xảy ra chuyện lớn như vậy."

"Đại tẩu cũng không phải kẻ hồ đồ. Nàng là thê tử của đại ca, lại là mẫu thân ruột của tứ ca, dù thế nào đi nữa, nàng cũng không dám động đến bạc cứu mạng này đâu."

"Hiện giờ trong nhà chỉ còn lại một mình nàng là trưởng bối. Không để nàng đi theo đại phu lấy thuốc, lẽ nào để bọn nhỏ ra chủ trì việc này? Bọn chúng tuổi còn nhỏ như vậy, chúng ta có thể yên tâm sao?"

Tạ nãi nãi: ...

So với đại tức phụ, quả thực bà vẫn tin tưởng đám tôn tử hơn nhiều.

Tuy Lưu thị không biết vì sao tam phòng lại ra mặt giúp mình, nhưng đây quả thực là cơ hội để bà ta biểu hiện.

Thế là, bà ta lập tức vừa khóc vừa vội vã bày tỏ:

"Mẫu thân, người yên tâm, ta đã biết sai rồi. Sau này ta sẽ không tùy tiện dâng bạc về nhà mẹ đẻ nữa. Người hãy cho ta một cơ hội để bù đắp lỗi lầm này đi!"

Tạ Văn Ngạn thì thừa cơ lên tiếng:

"Được rồi, nãi nãi, cứ quyết định như vậy đi, vết thương của đại bá và đường ca mới là quan trọng."

Những người khác suy nghĩ một lát, đều cảm thấy lời của Tạ mẫu rất có lý.

Dẫu cho Lưu thị có hồ đồ đến đâu, cũng không thể nào dám động vào bạc cứu mạng của trượng phu và nhi tử ruột mình, đúng không?

Dù sao, thường ngày hình tượng hiền thê, hiền mẫu cũng được Lưu thị xây dựng rất tốt, khiến người nhà Tạ gia đều nguyện ý nói đỡ vài câu thay nàng.

Cuối cùng, vì không muốn làm chậm trễ thời gian cứu chữa, Tạ nãi nãi đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Bà giao bạc cho Lưu thị, để bà ta lên trấn tìm đại phu và mua thuốc.

Cùng lúc đó, tiểu đệ Lưu gia - kẻ đang đau đầu tìm cách trả nợ cờ bạc, vừa nghe tin Tạ gia xảy ra chuyện, còn gom góp được mấy chục lượng bạc làm tiền thuốc men thì hai mắt lập tức sáng rỡ.

Hắn ta vội vàng đuổi theo, chặn Lưu thị ngay giữa đường.