Trảm Xuân

Chương 16

Quyển 1 - Chương 15
Đêm không trăng, Dương Thận dù có trở mình trên giường như nào cũng không ngủ được.

Y là người rất sợ bóng tối. Được biết, gia đình y bị kẻ thù gϊếŧ trong một đêm u ám lặng như tờ. Từ đấy, trong một quãng thời gian dài, khi ngủ y đều phải chong đèn.

Tiếng gió nghẹn ngào, cứ như có một bàn tay khe khẽ vỗ lên khung cửa sổ. Rốt cuộc y cũng thắp nến, nhìn ánh lửa mà hết cả cơn buồn ngủ.

Đầu giường vắt một chiếc khăn thấm mồ hôi, chất vải không tốt cho lắm, đã hơi cũ, ngả vàng đôi chỗ. Trái lại, mặt khăn được thêu hoa văn hình đám mây rất khéo, thoạt nhìn có vẻ râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Dương Thận đưa tay ve vuốt, triều mến buộc vào đai lưng.

Đấy là chiếc khăn mà mẹ Y Xuân tặng y trước khi xuống núi. Cả nhà họ rất tốt, thiết nghĩ cũng chỉ có một gia đình ấm áp như thế mới có thể nuôi dưỡng nên người một cô gái tốt như Y Xuân. Nhìn nụ cười hiền hậu của mẹ Y Xuân, y cứ nhớ đến mẹ mình, chiếc khăn lau mồ hôi kia dường như do chính tay mẹ y trao tặng, khiến lòng y vô cùng ấm áp.

Ngoài cửa sổ bỗng truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng, có hơi lộn xộn, tựa hồ đang trốn tránh gì đó.

Dương Thận hà hơi thổi tắt nến, chỉ thấy một cái bóng mảnh khảnh lóe lên từ cửa sổ.

Y nhún người, bay nhanh ra mở cửa, vừa khéo đâm vào cái bóng ấy. Hình như “nó” bị dọa đến hoảng hốt nên vội vàng lùi về sau, vô thanh vô tức nhún người lướt qua bồn thược dược.

Dương Thận lạnh lùng quát: “Ai!” Đoạn ra tay bắt lấy nó.

Cái bóng ấy không lên tiếng, ngập ngừng so vài chiêu với y, đại khái là phát hiện mình không phải đối thủ, mũi chân điểm một cái, có ý tháo chạy.

Bất thình lình nó lại bị y bắt lấy lưng áo, lực tay hơi lớn, chỉ nghe “rẹt” một tiếng, vải phần lưng bị kéo rách.

Là con bé ấy?!

Dương Thận thoáng sửng sốt, lại thấy nó vẫn định chạy, chẳng màng tới quần áo nhếch nhác. Mắt thấy mái tóc dài của nó rối tung sau lưng, y chẳng chút thương hương tiếc ngọc mà giật ngược, con bé khóc toáng lên, rụt nửa người lại, ngẩng đầu nhìn y tựa như van nài.

Gương mặt xinh xắn đáng yêu, là Ninh Ninh.

Cô bé khẽ nói: “Xin ngài, bỏ em ra.”

Dương Thận sớm đã nghi ngờ thân phận đặc biệt con bé, giờ thấy nó giả ma giả quỷ thân thủ bất phàm há có lý nào lại buông tha, lập tức lạnh nhạt hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Con bé rưng rưng nói: “Em… chỉ không ngủ được nên ra ngoài hóng gió, công tử cũng nửa đêm chưa ngủ đấy thôi? Buông tay ra đi ạ, ngài làm em đau.”

Dương Thận dứt khoát cuộn mớ tóc dài của nó trên tay mình thành vài vòng, điềm nhiên buông lời: “Chi bằng giờ ta dẫn ngươi tới chỗ Yến công tử hỏi thử xem.”

Con bé quả nhiên sợ hãi, ôm cứng cánh tay y như một con thú nhỏ sắp chìm vào nước, run rẩy đến tột cùng.

“Em… Chính em cũng không muốn thế này, nhưng cha bị người ta giam lỏng, em thực sự bị ép buộc.”

Dương Thận “À” một tiếng, nói: “Vậy ngươi trình bày mình bị ép phải làm việc gì xem.”

Nó run giọng: “Em không nói được! Em biết công tử và tỷ tỷ đều là những người rất tốt, em tuyệt sẽ không hại hai vị. Xin công tử tha cho em!”

Tiếc rằng con bé có khóc lóc van xin đến thế nào đi nữa, y cũng chẳng mềm lòng. Dương Thận không có lòng tốt như Y Xuân, trên một phương diện nào đó, y khá là cay nghiệt.

Ninh Ninh quả thật chẳng còn cách nào khác, chợt nghe cách đấy không xa truyền đến tiếng bước chân, Dương Thận nắm tóc con bé, đang định lánh vào bóng râm để tiếp tục truy hỏi, chẳng ngờ nó rên to một tiếng, thở hổn hển: “Ưm! Cậu… Xin cậu, nhẹ một tý!”

Dứt lời, cả người như không xương, lủi nhanh vào lòng y.

Y muốn đẩy ra, con bé lại áp sát mặt vào tay y, một kiểu dụ dỗ, nũng nịu vô cùng khêu gợi.

Dương Thận đang định vận sức, chợt nghe giọng nói của Nại Nại vang lên trước mặt: “Ây dà! Quá nửa đêm rồi, hai người còn làm gì thế?! Muốn vụиɠ ŧяộʍ thì nên tìm một chỗ tiện tiện mà làm chứ!”

Y lập tức phản ứng, vừa thẹn vừa giận, hai má như bị lửa thiêu, tay dùng lực vỗ lên vai Ninh Ninh, bàn tay lại cảm thấy nhớp nháp, tanh tanh.

Là máu?!

Ninh Ninh rên một tiếng đau đớn, đột ngột ôm chặt y, hai chân như rắn bám vào lưng y.

Nại Nại vội vã xoay mặt chạy khỏi đấy, lẩm bẩm: “Nhìn cậu ta chả giống người tốt, quả nhiên nhân phẩm tồi thật! Ôi ôi, mắt mình nhòm phải mấy thứ dơ bẩn rồi!”

Ninh Ninh không khỏi cười hắt một tiếng, giọng run run: “Công tử, cậu không nên ép em. Cậu nhìn bộ dạng của em bây giờ đi, nếu hô hoáng lên, chỉ e sẽ chẳng tốt lành gì cho danh dự của công tử. Sư tỷ cậu mà biết, chẳng rõ sẽ như nào nhỉ?”

Dương Thận giận dữ, giơ tay muốn tát nó, con bé lại trườn xuống đất, nhanh chóng giựt khăn thấm mồ hôi giắt trên thắt lưng y nhét vào ngực áo.

“Nếu cậu nói ra chuyện tối nay gặp em, em sẽ có ngay một câu chuyện hấp dẫn hơn muốn kể cho sư tỷ cậu nghe đấy.”

Con bé ha ha cười nhẹ: “Dù gì cũng có kẻ trông thấy việc tốt giữa chúng ta rồi, muốn giấu cũng chả được. Tiếc cho cậu thích người như vậy, người lại sắp nghĩ cậu là một kẻ xấu xa.”

Dương Thận không tiếp lời, bình tĩnh nhìn nó. Gương mặt y vốn đểu giả, giờ thật sự âm trầm đến nỗi khiến người ta thấy sợ.

Ninh Ninh gượng cười: “Chẳng bằng cậu và em đều ra vẻ đêm nay chưa từng gặp đối phương. Nếu không, em lập tức đưa chiếc khăn thấm mồ hôi này cho sư tỷ cậu, cậu thử đoán xem, tỷ ấy biết chuyện đôi ta lưỡng tình tương duyệt sẽ có phản ứng như nào? Chắc cũng chả buồn bã gì lắm nhỉ?”

Con bé thấy Dương Thận vẫn im lìm như trước, ánh mắt lạnh lùng, nghĩ y sẽ nảy ra sát ý, không khỏi lùi một bước.

Y lại chắp tay sau lưng, hờ hững nói: “Ngươi sẽ không nói ra điều này, vì ngươi bị thương. Nếu quậy lớn chuyện, ta chẳng qua chỉ bị gán danh phong lưu, còn ngươi, đến cái mạng nhỏ e rằng cũng chẳng còn.”

Nó chẳng ngờ vị thiếu niên trong trẻo này lại chả thèm quan tâm, không kìm được mà run cả người.

Y tiếp: “Ta kệ ngươi có ân oán gì với Yến Vu Phi, nhưng nếu kiếm chuyện với ta và sư tỷ, ta tuyệt chẳng bỏ qua cho ngươi. Sư tỷ quan tâm ngươi thật lòng, ta không muốn nàng ấy cảm thấy mình đã nhìn lầm một kẻ bụng dạ khó lường. Ngươi đi đi, tự mà lo liệu.”

Ninh Ninh kinh ngạc nhìn y xoay người bước đi, bỗng ma xui quỷ khiến lại giơ khăn lên: “Vậy… chiếc khăn này, trả cậu.”

Y lạnh nhạt nói: “Đã bị ngươi động phải, bẩn rồi, ta không nhận.”

Nó không khỏi câm lặng.

Thật vậy, hôm sau Ninh Ninh đến thăm Y Xuân, Dương Thận nhìn thấy con bé vẫn như cũ, chẳng có phản ứng gì lạ.

“Ninh Ninh, ngủ ở đây không quen à? Sắc mặt khó coi quá.” Mặt Y Xuân vẫn trét đầy thuốc, ân cần hỏi han.

Nó cười gượng: “Chỉ là ban đêm gió to quá, ngủ không yên thật ạ.”

Thương thế trên vai vẫn đau ê ẩm, chả biết trên ngân châm của Yến Vu Phi tẩm loại độc nào, nó đã nuốt hai viên Giải Độc Hoàn, chỉ cảm thấy hiệu quả không rõ ràng, chỗ bị thương vừa đau vừa tê, cả cánh tay hơi khó điều khiển theo ý muốn. Tuy nó sốt ruột, song chẳng có cách gì.

Nại Nại bưng chén vào đổi thuốc cho Y Xuân, nghe con bé nói thế thì không khỏi hừ lạnh một tiếng, quét một ánh mắt khinh thường tặng Dương Thận, lẩm bẩm: “Cả đêm làm chuyện chẳng tốt đẹp gì, vậy mới ngủ không được ấy chứ!”

Y Xuân ngạc nhiên hỏi: “Nghĩa là sao?”

Nại Nại bĩu môi, rì rầm: “Hại tôi tia trúng mấy thứ bẩn thỉu, sau này mà có bị đau mắt hột sẽ tính sổ với các người… Còn cô sư tỷ này, rảnh rỗi thì dạy dỗ sư đệ nhà mình đi, tuổi hãy còn nhỏ, tương lai lầm đường lạc lối thì sao?”

Y Xuân nhìn Dương Thận, sắc mặt y không tốt, cúi đầu chẳng nói gì.

Thế nên nàng cười, bảo: “Không đâu, Dương Thận là người tốt, nó sẽ không làm việc xấu.”

Dương Thận cầm tay Y Xuân, ra sức nhéo một cái.

Thương thế của Y Xuân hoàn toàn khỏi là chuyện của hai mươi ngày sau.

Trong hai mươi ngày này, nàng chẳng những phải chịu đựng Nại Nại bôi trét đủ thứ kỳ dị trên tay chân mặt mình, mà còn bị xem là tượng gỗ, nhiều lần bị cô ta và Mộc Mộc gỡ tóc ra rồi buộc lại, thử vô số kiểu búi khác nhau.

Hai mươi ngày này quả thực như sống dưới địa ngục, rốt cuộc bây giờ cũng đã được giải thoát.

Lúc Dương Thận đến tìm, Y Xuân vừa rửa mặt xong, tóc và y phục đều được Nại Nại chuẩn bị cho, nàng chẳng được phép ý kiến gì.

“Nại Nại, tay áo của bộ y phục này rộng quá đi, không tiện cử động.”

“Nại Nại, không có đai lưng, ta chẳng thể nhét kiếm vào được, thêm đai vào được không?”

“Nại Nại, đôi giày này chẳng thoải mái gì cả, gang bàn chân đau muốn chết.”

Mỗi câu phàn nàn của Y Xuân đều bị Nại Nại đáp lại bằng một lời duy nhất: “Vậy mới đẹp, quen rồi thì ổn thôi.”

Sao nàng có thể quen cái kiểu ăn mặc rườm rà này chứ! Y Xuân sờ cái đầu chả biết đã được búi thành kiểu gì, chỉ thấy thoáng cái nó sẽ lỏng ra, Nại Nại lại cứ bảo đây là kiểu thịnh hành, thích hợp với khuôn mặt nàng.

Thích hợp hay không chả biết, nàng chỉ thấy cả người cứ như bị một sợi thừng vô hình trói lại, chẳng dễ chịu chút nào.

Nại Nại bưng chậu nước rửa mặt lên, nói: “Cô đừng sờ nữa, động tác của nữ nhân phải nhỏ nhẹ nhã nhặn, cẩu thả thế kia y như đàn ông.”

Y Xuân nghiêm túc ngoái đầu nhìn cô: “Ta chỉ có một câu hỏi. Ta biến thành thế này, vẫn có thể luyện võ, đánh nhau chứ?”

Người này đúng là A Đấu đỡ không nổi tường(1), Nại Nại mệt mỏi trút một hơi: “Tôi thực sự chưa từng thấy đứa con gái nào như vậy… Võ công và dung mạo, cái nào quan trọng hơn?”

(1): người vô năng, không thể dạy dỗ được.

Ngẩng đầu thấy Dương Thận chắp tay mỉm cười, tựa khung cửa ngóng vào trong, cô nói: “Cậu cũng vào khuyên sư tỷ cậu đi, chẳng lẽ nó là đứa cuồng võ à?”

Y Xuân nâng búi tóc run lẩy bẩy đứng lên, vô tội nhìn Dương Thận, lẩm bẩm: “Dương Thận à, ta thấy choáng đầu căng não, khó chịu toàn thân. Có thể đổi về y phục và giày như trước không?”

Dương Thận có chút kích động, ngắm nàng tỉ mỉ.

Y Xuân vốn rất đen, đen tới da bóng loáng như than, tuy ngũ quan cũng tạm ổn nhưng đến nay vẫn vô duyên với hai chữ “xinh đẹp”.

Giờ không trắng như ngọc, song lại hơn trước kia nhiều lần, nước da khỏe mạnh, ngũ quan cân đối, đầy ý vị của một cô gái ở tuổi mười lăm rực rỡ sáng lạn.

Vầng trán cao, giờ đây mái tóc dài được buộc cả về phía sau và búi gọn gàng, rất hợp với khí chất nhanh nhẹn của nàng, phối với la quần màu hồng cánh sen lại như khoác thêm hơi thở nho nhã, thật khiến mắt người ta bừng sáng.

Dù chẳng phải đại mỹ nhân, nhưng có thể ví bằng bốn chữ oai hùng hiên ngang.

Thấy dường như nàng đang nhìn mình chờ giúp đỡ, y cười bảo: “Sư tỷ mặc cái gì cũng đẹp cả.”

Y Xuân bất đắc dĩ kéo kéo váy: “Không quen cho lắm.”

“Quen cái gì?” Giọng nói mang ý cười của Ninh Ninh vang lên ngoài cửa sổ, gương mặt chứa nét cười mỉm chi của nó chồm ra, thấy dáng vẻ mới mẻ của Y Xuân cũng sửng sốt, dường như khác xa với cô nương lôi thôi trong ấn tượng của nó.

Tỷ ta… hình như trắng hơn nhiều?

“Cách ăn mặc của tỷ tỷ hôm nay rất đẹp.” Con bé rất thành ý khen tặng.

Như cố ý, lại giống vô tình mà ánh mắt nó lướt trộm qua Dương Thận, ánh mắt y không rời khỏi Y Xuân dù chỉ trong thoáng chốc, vừa chăm chú vừa chân thành.

Ninh Ninh bỗng thấy rất bực mình.

Yến Vu Phi nghe báo rằng thương thế Y Xuân đã khỏi hẳn, cố ý dừng sự vụ bận ngập đầu lại, chừa ra chút thời gian chiều đến thăm nàng.

Vì thấy Y Xuân thay đổi quá nhiều, chàng ta băn khoăn đôi chút: “Thị nữ to gan lại vô lễ, Cát cô nương chớ để trong lòng.”

Y Xuân cười xòa đáp hai câu trả lễ chàng ta, chẳng gì ngoài ý cảm tạ ơn gã tương cứu và thu nhận. Loại khách sáo giang hồ này nàng vẫn chưa sành sỏi, cảm thấy làm thế rất mệt nên dứt khoát buông lời: “Yến công tử đã cứu chúng ta, sau này có chuyện gì cần giúp thì cứ nói.”

Ân tam thúc đội nón tre đứng cạnh hiềm vì nàng nói chuyện thô lỗ, không khỏi liếc nàng thêm một cái. Y Xuân hồn nhiên không nhận ra.

Yến Vu Phi cười nhẹ: “Cô nương khách khí rồi, đều là người giang hồ, gặp chuyện khó khăn thì khắp nơi chi viện cũng là lẽ thường. Hôm nay đến đây, ta còn có một tin tốt muốn báo với cô nương.”

Tin tốt? Nàng sửng sốt đôi chút.

Yến Vu Phi nói: “Cáo thị truy nã cô nương bỗng bị hủy, hung phạm đã bị tróc nã quy án vào hai ngày trước. Vị “công tử” kia cưỡng đoạt rất nhiều thiếu niên và nam tử về nuôi trong phủ, trong đó có người đã có hôn ước. Vị hôn thê ấy cực khổ tìm đến đây, thỉnh cầu Tiêu Dao môn không được liền thừa dịp đêm hôm lẻn vào gϊếŧ ả. Giờ án kia đã được phá, nỗi oan của cô nương đã được rửa sạch, chẳng phải nên vui mừng sao?”

Y Xuân quả thật hơi giật mình, trước đây Tiêu Dao môn cắn mãi không buông rằng nàng gϊếŧ vị “công tử” kia, quan phủ bị chúng mua chuộc, chẳng hỏi rõ ngọn nguồn đã đến tróc nã. Giờ chuyển thái độ nhanh thế này, hung phạm lại ở đâu mà chui ra vậy?

Dương Thận nói: “Đa tạ Yến công tử đã lo liệu, thay sư tỷ ta giải nỗi oan.”

Y Xuân tỉnh ngộ, thấy vẻ mặt Yến Vu Phi như cười như không, lập tức hiểu rằng hóa ra là gã đứng sau lưng thúc đẩy, chẳng biết dùng thủ đoạn gì mà tra được hung phạm.

Yến Vu Phi từ tốn nói: “Yến mỗ không dám kể công, việc này toàn do Ân tam thúc đi điều tra cả. Cuối cùng cũng đã giải oan được cho Cát cô nương.”

Dừng một chút, lại cất lời: “Yến mỗ quả thực có việc muốn nhờ nhị vị, mong nhị vị thu xếp sự vụ, chừa ra một ít thời gian nghe ta nói một lời.”