Trảm Xuân

Chương 10

Quyển 1 - Chương 9
Chuyện đầu tiên phải làm khi đến Đàm Châu là tìm khách điếm để trọ. Dương Thận buộc ngựa cẩn thận trong chuồng, vừa vào đại sảnh đã nghe Y Xuân đang mặc cả cùng chưởng quầy.

“Khỏi cần phòng chữ Thiên(1), ta nói bao nhiêu lần rồi, cho hai gian phòng thường thôi!”

(1): phòng hạng nhất.

“Khách nhân à, hiện nay tiểu điếm có hoạt động ưu đãi, hễ vị nào đến tiểu điếm chúng tôi đặt phòng chữ Thiên sẽ được bổn điếm dâng điểm tâm sáng đa dạng phong phú hơn. Lại còn được dàn tuấn nam mĩ nữ phục vụ tận răng, xoa bóp nắn chân, bảo đảm sẽ khiến ngài lưu luyến không rời.”

“… Ta chỉ cần hai gian phòng thường.”

“Tham gia hoạt động ưu đãi của bổn điếm, ngài tuyệt không hối hận đâu!”

“…” Cuối cùng Y Xuân đã hiểu thế nào là mệt mỏi.

Dương Thận bước đến, dằn tiền đồng xuống quầy, lạnh lùng bảo: “Cho hai gian phòng thường!”

Chưởng quầy lập tức giao chìa khóa ra, tươi cười với tiểu nhị: “Nhanh, dẫn vị khách này lên lầu, chớ quên nước nóng và thức ăn nhé.”

Y Xuân đột nhiên cảm thấy gương mặt khốn nạn của Dương Thận rất có ích.

Dương Thận dìu Y Xuân lên lầu, một mình đến hiệu thuốc mua Kim Sang Dược(2), lúc quay về, chợt thấy đối diện đường có vài gã đàn ông áo nâu tán gẫu nom rất vui vẻ tiến đến gần.

(2): thuốc trị thương, cầm máu.

Bọn Cự Hạ ở Sâm Châu! Y cảm thấy như có vật gì đó nện mạnh vào người, nhất thời mọi âm thanh ồn ã trên đường đều lắng lại, chỉ còn tiếng sôi trào của huyết mạch cơ hồ muốn chọc thủng cả màng nhĩ.

Xuất phát từ bản năng, y lập tức sờ bội kiếm nhưng tay lại chụp phải khoảng không, bấy giờ mới nhớ ra quần áp cùng vũ khí của mình sớm đã bị vứt ở Tiêu Dao môn.

Thoáng chốc, một nỗi nhục nhã khắc cốt ghi tâm trào dâng trong y, hoàn toàn là bởi bản thân mình vô dụng.

Giọng nói của vị “công tử” kia xoay mòng trong tâm trí.

Sau khi bị hạ dược, trong một canh giờ y hoàn toàn không thể cử động, xụi lơ dưới đất, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu lộ sự phẫn nộ của mình.

Nàng ta cả cười, ngón tay mềm lạnh như rong biển vuốt nhẹ gò má y, giọng mơ hồ: “Đừng sợ, chàng đẹp trai thế này, em tuyệt đối không làm chàng bị thương đâu. Ồ? Chàng có bội kiếm ư? Là người luyện võ à? Bọn chúng dễ dàng đưa chàng đến bên em thế này, hẳn là võ nghệ của chàng cũng chả xuất chúng gì cho cam. Nhưng chàng đừng lo, đã là người của em rồi, đương nhiên em sẽ vui lòng dạy chàng. Ngày mai, em lập tức xin phụ thân nhận chàng vào môn phái, truyền công phu thượng đẳng cho chàng.”

Vốn y chỉ căm phẫn, nhưng sự phẫn nộ ấy đột nhiên trở thành nỗi nhục nhã chẳng gì sánh bằng sau những lời vô tâm của nàng ta.

Biết bao nhiêu đêm, qua bao nhiêu ngày khổ luyện như muốn vứt bỏ cả sinh mạng, được sư phụ ưu ái, ngang vai bằng vế với vị sư tỷ thiên tài, y tự thấy mình đã đạt chút thành tựu.

Nhưng hóa ra y chẳng là cái thá gì.

Ngay cả bội kiếm của mình còn chả giữ được, cả nó cùng y phục đều bị vứt đi vì được xem là rác, lòng tự trọng của y tựa như cũng đã trở thành một đống cặn bã bị giẫm nát.

Nàng ta mặc xiêm áo đẹp đẽ cho y, bày thái độ dịu dàng quyến rũ với y, khiến y trông như một con rối.

Y vận bạch y phất phơ đứng giữa đường thế này, biết bao thiếu nữ liếc trộm, đỏ hồng đôi má. Song, há có lợi gì? Chỉ càng làm y cảm thấy phẫn nộ và hoang mang. Y bán mạng luyện võ, rốt cục vẫn trở thành cái bình hoa ột cô gái, hoàn toàn chả thể phản kháng, thậm chí còn hại Y Xuân suýt chết.

Chẳng những không báo thù được, nỗi nhục nhã vừa trồi lên lại lăng trì y hết lần này sang lần khác.

Y còn quá yếu.

Thế nên chỉ có thể trơ mắt nhìn đám kẻ thù cười nói vui vẻ lướt qua, gió táp lên mặt rát tựa đao chém.

Dương Thận không khỏi khép mắt lại, gặm nhấm nỗi đau đớn.

Về đến khách điếm, y vừa đẩy cửa phòng đã thấy Y Xuân đang cố gắng ngoái đầu ra sau, nỗ lực nhìn rõ hình dạng vết thương của mình.

Dường như nàng không phát hiện áo mình đã men theo cánh tay trượt xuống, hơn nửa tấm lưng trần cứ thế mà lộ ra. Gương mặt và tay nàng đều có màu bánh mật vì luôn luyện võ dưới ánh mặt trời, phơi gần đen như than, song làn da nơi tấm lưng lại trắng bóc, khung xương mảnh dẻ, có cảm giác xinh đẹp chẳng thốt nên lời.

Đầu tiên, Dương Thận ngẩn người hồi lâu, chưa kịp tông cửa xông ra đã thấy vết thương trên vai nàng, vô cùng gớm ghiếc và vẫn đang chảy máu.

Y đành đóng cửa lại.

Y Xuân buộc xong y phục, quay đầu uể oải nhìn Dương Thận, sắc mặt hơi tái.

“Mua được thuốc rồi chứ?” Nàng thấy trước mắt mình càng lúc càng nảy nhiều sao, cứ như trời đang mưa vậy.

Dương Thận lặng lẽ gật đầu, lát sau cố ép bản thân không được run rẩy, khẽ kéo áo nàng xuống, lộ vết thương ra.

Thoa thuốc, băng bó, cổ tay y không dằn được run rẩy.

Y Xuân bảo: “Đệ đừng sợ, ta chả sợ thì đệ sợ gì chứ. Chẳng đau chút nào cả!”

Vết đâm sâu gần hai tấc, không chừng đã tổn thương gân mạch, sao có thể không đau? Dương Thận nghiến chặt răng, khẽ nói: “Sư tỷ à, nếu sau này đệ lại bị bắt đi thì đó là minh chứng cho việc đệ vô dụng, tỷ đừng lặn lội gian khổ tới cứu đệ nữa.”

Nàng hoảng hốt: “Đệ là sư đệ ta, sao ta có thể không cứu? Nói nhảm gì thế!”

“Do đệ vô dụng, không thể liên lụy người khác được. Bản lĩnh chả bằng ai thì nên hai tay dâng Trảm Xuân kiếm lên, sư tỷ kế thừa nó rồi hãy báo thù hộ đệ nhé.”

Rốt cuộc Y Xuân cũng kìm lòng chẳng đặng mà ngoái nhìn, đập vào mắt nàng chính là nét mặt thảm đạm của y, thần sắc ấy tựa như đau đớn đến khóc thành lời.

Nàng nhẹ giọng: “Dương Thận à, chỉ là một chút xíu thất bại thôi mà, đệ đừng mất tinh thần. Phải tin rằng bản thân nhất định sẽ được kế thừa Trảm Xuân, nhất định báo thù thành công chứ.”

Dương Thận bỗng thấy cay cay khóe mắt, vội vã lấy tay che lại, không muốn bất cứ ai nhìn thấy những giọt nước mắt yếu đuối của mình.

Bàn tay đang nắm chặt tay y truyền đến cảm giác ấm áp, nàng xoa đầu y vài ba cái, cách an ủi trông rất vụng về, lời dỗ dành cũng thật ngây ngô, chỉ gồm hai câu được lặp đi lặp lại: “Đệ đừng buồn và suy nghĩ quá nhiều nữa, chẳng phải giờ vẫn rất ổn sao? Ổn cả, ổn cả mà.”

Ai bảo nàng chậm chạp thô lỗ chứ, thực ra nàng vừa dịu dàng lại chu đáo, chỉ là diễn đạt không khéo, vụng về một tý thôi.

Dương Thận áp sát trán mình vào lòng bàn tay nàng, giọng run run: “… Sư tỷ à, nếu chỉ có một người được quyền kế thừa Trảm Xuân kiếm, người thất bại chỉ còn đường chết, tỷ sẽ làm gì?”

Y Xuân ngẩn ra, hồi lâu sau mới do dự nói: “Gì chứ? Người không kế thừa nổi sẽ chết?”

“Đệ chỉ bảo là… nếu.”

“Ồ, ta sẽ cố gắng lấy được Trảm Xuân kiếm, sau đó bảo vệ đệ, không để bất cứ kẻ nào gϊếŧ đệ đâu.”

Đáp chẳng chút chần chừ, chả cần cân nhắc.

Dương Thận bỗng muốn mỉm cười. Y nắm chặt tay Y Xuân, khẽ nói: “Thế thì… đệ cũng vậy. Sư tỷ, đệ tuyệt không để bất cứ kẻ nào gϊếŧ tỷ đâu.”

Y Xuân bối rối: “Này, thật sự chỉ là giả dụ ư? Sao đệ nghĩ ra điều hung hiểm đến vậy chứ?”

Dương Thận lau mặt xong, rốt cục cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt phiếm hồng, song vẻ mặt gần như tuyệt vọng đã biến mất.

Y lộ thần sắc vừa rụt rè vừa đắc chí cười cười, nhỏ giọng: “Cho đệ năm mươi văn, đệ lập tức nói lý do mình lại nghĩ đến khả năng ấy cho tỷ nghe.”

… Về sau, tên này thể nào cũng sẽ chết vì tiền.

Trận sóng gió chẳng lớn chả nhỏ tạm thời kết thúc, lúc trọ ở khách điếm để dưỡng thương, đôi lúc Y Xuân lại nhớ đến những người mà mình đã gặp, vừa gian xảo vừa thiện lương như Thư Tuyển, cậy thế hϊếp người như Tiêu Dao môn, cả vị công tử áo lam nom vô cùng quen mắt, dường như ai cũng rất phức tạp, họ hoàn toàn khác với nàng cùng cuộc sống đơn giản mười lăm năm qua.

Giang hồ quả thật là một nơi quá ư lộn xộn.

Nàng bắt đầu nhung nhớ tất thảy mọi thứ ở Giảm Lan sơn trang, nhớ cha mẹ ưa cằn nhằn nhưng rất thương yêu mình, nhớ vị sư phụ nghiêm khắc lạnh lùng lại vô cùng công bằng vô tư, thậm chí khi nghĩ đến tên Mặc Văn Khanh ác mồm độc miệng cũng thấy ấm áp hơn hẳn.

Chẳng biết Dương Thận có cùng cảm giác hoài niệm như nàng không.

Vai bị thương thì muốn làm gì cũng chả bất tiện lắm, trừ gội đầu có phần khó hơn mà thôi. Vì tránh để vết thương trúng nước, từ lúc bị thương đến giờ nàng chưa từng gội đầu. Nhiều ngày thế rồi, chính nàng cũng cảm thấy vô cùng khó ngửi, đến khi chẳng kìm nổi nữa đã gọi tiểu nhị bê hai thùng nước ấm lên, cẩn thận xõa tóc ra gội.

Lúc Dương Thận gõ cửa, vừa khéo mái tóc dài của nàng ướt sũng cả, tạm thời không ra ngoài được, trực tiếp bảo: “Vào luôn đi! Gõ cửa làm gì chứ!”

Y vừa vào phòng đã thấy người kia cởi gần hết áo rồi, chỉ còn mỗi một lớp trung y(3) cũ mỏng tang, chỗ cánh tay và phần lưng bị rách một lỗ lớn, hai sợi dây yếm thò ra từ chỗ thủng ấy như đang chào hỏi y.

(3): người xưa xem nó như áσ ɭóŧ.

“Quá đáng thật! Tỷ có tý gì gọi là đề phòng không vậy?! Đang trong tình trạng này thì mời vào làm gì chứ?!”

Dương Thận chẳng nhịn nổi mà chửi ầm lên, xoay người rời đi.

“Ta gội đầu chứ có tắm đâu! Cái tên háo sắc này, đầu đệ đang nghĩ gì thế!” Y Xuân chả hiểu đầu cua tai nheo gì.

Dương Thận cho rằng sớm muộn gì mình cũng bị nàng chọc giận đến điên mất, y nện mạnh vào cửa, tức tối quát: “Ý của tỷ là dù trước mặt bất cứ đứa nào thì mình cũng có thể cởϊ áσ gội đầu được à? Tỷ ăn cái giống gì để trưởng thành vậy?”

“Đương nhiên ta biết là đệ nên mới bảo vào mà! Đệ cho rằng ta ngu vậy hử?”

Tỷ thật sự đần đến thế đấy! Dương Thận mệt mỏi quát một hồi, cả bụng lửa vừa nãy chả hiểu tại sao đã tắt hẳn.

Thôi được, nàng bảo vì là y nên mới chả sao, y tuyệt đối không thừa nhận vì câu này mà mình bỗng vui vẻ hơn. Hừm, nhất định là do tình đồng môn, đúng thế, tình đồng môn, tình cảm giữa họ gắn bó thì chắc chắn sư phụ cũng mừng lây.

Thế nên bây giờ y rục rịch, không cầm nổi ngoái đầu lại nhìn nàng, cũng chả có ý gì khác, chỉ là nghĩ nàng bị thương sẽ cử động bất tiện, mình thân là sư đệ thì hẳn phải ra tay giúp đỡ.

Một cái áo bất thình lình được phủ lên người Y Xuân, che đi chỗ thủng trên trung y đã cũ, cũng che cả những chỗ da bị lộ ra. Nàng thắc mắc ôm tóc ngước đầu nhìn, bèn thấy Dương Thận đã xắn xong tay áo, ngồi đối diện mình với nét mặt cứng nhắc, trầm giọng bảo: “Đệ, đệ đang có tý lòng hảo tâm nên giúp tỷ gội đấy!”

Nàng chẳng kìm nổi nhếch miệng cười, yên lòng giao cho y, cúi đầu để y xối nước ấm lên tóc, sau đó tỉ mỉ xoa bằng bồ kết.

“Cảm ơn nhé, đệ tốt bụng thật ấy, Dương Thận à!”

Tim bỗng nảy lên một cái chẳng có nguyên do, gò má đột nhiên như bị châm lửa, y vô cùng luống cuống nên đã vỗ đầu nàng một cái, cố ý chê: “Bẩn chết được! Coi nước trong chậu kìa, thành màu đen luôn rồi!”

Thực ra nàng không bẩn, cũng chẳng xấu xí.

Đầu ngón tay tiếp xúc với mái tóc mềm ướt tựa như tơ lụa mịn màng khiến y bất giác dịu dàng hơn, hồ như nặng tay một chút sẽ làm nàng bị thương.

Trên người nàng chỉ khoác mỗi chiếc áo bằng vải thô màu xanh thẫm của y, hơi to, lúc nghiêng về phía trước, sống lưng nàng như càng mảnh dẻ hơn, tựa hồ chạm nhẹ vào sẽ gãy.

Thật chẳng dám tin một cơ thể non nớt gầy yếu như này lại có sức mạnh tới vậy, dám mở đường máu đến cứu y.

Muốn hỏi nàng trong lúc đó đã nghĩ gì. Bởi vì y là sư đệ, là đồng môn nên phải cứu —– hay bởi lý do nào khác? Lòng y xao động, chính bản thân cũng chẳng dám nghĩ đến những thứ “khác” ấy.

Song vẫn không thể hỏi nên lời, y chỉ đành lặng lẽ ngắm cái gáy mảnh dẻ kia, tóc tơ mềm mại, dễ thương chẳng gì diễn tả được. Vì từng ấy năm đều bị tóc và cổ áo che mất, gáy nàng không đen mà trắng ngần đầy vẻ mỏng manh dịu dàng.

Ngắm mãi ngắm hoài, đầu ngón tay chẳng kìm nổi khẽ chạm vào một chút, đáy lòng y như say mất rồi.

Dương Thận tự nhắc nhở trong lòng mình: đồng môn, đồng môn, đồng môn…

Nhưng bờ môi lại nhẹ nhàng gọi: “Y Xuân à.”

“Hửm?” Nàng đáp rất tự nhiên, hoàn toàn không phát hiện sự thay đổi trong cách xưng hô.

Dương Thận hoảng hốt, lắp bắp: “Y Xuân… À không, y, y phục! Ta nói rằng hành trang của tỷ bị Thư Tuyển cướp mất, không còn y phục để thay nên ta đi mua dùm tỷ rồi!”

Y Xuân vắt khô mái tóc ướt rượt đã gội xong, đầy ngạc nhiên ngó nghiêng khắp nơi, thốt lên: “Ồ? Dương Thận giúp ta mua y phục rồi? Đâu nào?”

Y thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ cái giường, trên đấy quả đã bày sẵn một bộ la quần mới màu lam nhạt.

Y Xuân vô cùng mừng rỡ, giũ giũ váy đã cảm nhận được chất vải mềm mại, hiển nhiên là hàng thượng phẩm. Cổ áo và vạt váy đều được thêu hoa lan, vô cùng tinh tế. Song những thứ ấy vẫn chẳng bằng màu váy, sắc màu ấy tựa như bầu trời giữa buổi sớm mai, ánh lên tầng lam nhạt trong trẻo nhất.

Nàng khó tin quay lại nhìn Dương Thận: “Đẹp quá! Cảm ơn đệ nhé, Dương Thận!”

Y khục khục vài tiếng, gương mặt đỏ lên, không xoay đầu nhìn nàng, cố ra vẻ tự nhiên mà nói: “Đừng khách sáo chứ… Tỷ đã cứu ta mà. Còn cái bọc nhỏ cạnh đấy… Ta không biết chọn mấy thứ ấy, nếu tỷ không thích thì vứt đi cũng được…”