Giáo Sư Lạnh Lùng Đã Lên Kế Hoạch Từ Lâu

Chương 4

Sáng nay, Học viện Kinh tế Quản lý của Đại học C đã tổ chức buổi bình xét chức danh phó giáo sư, Lâm Tư Quỳnh đã thành công được chọn, đã được công bố trên trang web chính thức.

Khương Dữ Nhạc nghiêng người muốn ôm cô ấy.

Lâm Tư Quỳnh không giơ tay lên, ghé sát tai cô khẽ nói: “Còn đang ở bên ngoài.”

Cô đã tốt nghiệp rồi, ở bên ngoài ôm một cái thôi mà... vẫn không được sao?

Hai cánh tay Khương Dữ Nhạc cứng đờ, sau đó lại cười: “Thôi được rồi.”

Lâm Tư Quỳnh khẽ cười, giơ tay vỗ nhẹ vào eo cô.

“Ngoan, lát nữa vào xe rồi ôm nhé.”

Tâm trạng vừa mới hạ xuống của Khương Dữ Nhạc lại dâng lên.

“Được nha.”

Khương Dữ Nhạc trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn thấy cô ấy tùy ý đặt bó hoa lên ghế bên cạnh. Trong lòng hơi hụt hẫng, khẽ nhắc nhở cô ấy: “Cô giáo Lâm, có cần đặt hoa ngay ngắn lại không ạ? Sẽ bị đổ nước đấy.”

Lâm Tư Quỳnh giơ tay đỡ ngay ngắn, cuối cùng cũng chú ý đến hộp trang sức nhỏ giấu trong bó hoa, có chút ngạc nhiên: “Tặng chị sao?”

“Vâng ạ, chị có thích không?” Khương Dữ Nhạc khẽ lắc tay trái, ý bảo chiếc nhẫn trên tay mình và của cô ấy là một đôi.

Lâm Tư Quỳnh dường như rất thích món quà này, lập tức lấy nhẫn ra, đeo vào tay phải.

Khương Dữ Nhạc tập trung ánh mắt vào ngón giữa đeo nhẫn của cô ấy, bên cạnh đốt ngón tay đầu tiên có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.

Đẹp thật.

Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

“Khi nào thì xuất phát đi Cảng Thành?”

“Tạm định là giữa tháng 7.”

“Gần đây từ chuyên khảo lại trích ra được một bài luận văn, cho em đứng tên tác giả thứ hai.”

Từ chuyện đi Cảng Thành học tiến sĩ, đến chuyện bài luận văn hợp tác của họ được xuất bản, dường như chuyện gì cũng có thể nói, nhưng Lâm Tư Quỳnh vẫn luôn đối với chuyện công khai mối quan hệ của họ lại ngậm miệng không nói.

“Yeah, vậy cô giáo Lâm, có thể thưởng cho em một cái hôn không?”

Khương Dữ Nhạc đột nhiên đứng dậy, kề sát lại gần, chóp mũi gần chạm vào chóp mũi cô ấy, lại thấy Lâm Tư Quỳnh hơi lùi lại, cười trách móc: “Làm loạn.”

Khương Dữ Nhạc mỉm cười, lặng lẽ ngồi lại chỗ cũ, mặt hồ trong lòng dường như lại rơi xuống một viên sỏi nhỏ.

Dùng xong bữa, Khương Dữ Nhạc lấy lại tinh thần: “Em có một bất ngờ cho...” Cô lại nhớ tới Lâm Tư Quỳnh nhiều lần khuyên cô, tốt nhất là đừng ở nơi công cộng gọi chị, kịp thời sửa miệng: “Cô giáo Lâm nè.”