Giáo Sư Lạnh Lùng Đã Lên Kế Hoạch Từ Lâu

Chương 1

Điện thoại rung lên, người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế sau của xe riêng, mặc chiếc váy hai dây cổ chữ V, theo bản năng khẽ nhấc điện thoại lên, ánh mắt dời xuống, lập tức tập trung vào phần xem trước tin nhắn mới.

Không phải tin nhắn từ người mà cô đang mong đợi, mà là từ người bạn thân Tô Oánh Oánh: [Cậu quyết định xong rồi à?]

[Ừm, hoặc là công khai, hoặc là chia tay.]

Trả lời Tô Oánh Oánh xong, Khương Dữ Nhạc liếc nhìn khung trò chuyện được ghim ở đầu danh sách, vẫn không có thông báo tin nhắn mới —— Tin nhắn gửi cho Lâm Tư Quỳnh từ hai tiếng trước cô ấy vẫn chưa trả lời.

Khương Dữ Nhạc tắt màn hình điện thoại, giơ tay ấn nút điều khiển, hạ cửa sổ xe xuống một chút.

Cái nóng oi bức của tháng Sáu được cơn gió mát làm dịu đi đôi chút, chân trời mờ mịt, giống như sắp mưa.

Chẳng phải hai tiếng trước vừa mưa một trận rồi sao?

Cảnh vật trên đường phố thay đổi dần chậm lại.

“Chúng ta đi ăn lẩu Lý Thị đi, được không?”

“Được đó.”

Tiếng nói chuyện của hai cô gái truyền đến tai rõ ràng, Khương Dữ Nhạc mới hoàn hồn, xe đã đi đến đoạn đường gần khu đại học. Các quầy hàng hai bên đường buôn bán tấp nập, tiếng người huyên náo, xe ô tô khó mà di chuyển.

Tấm biển cổng phía Đông của Đại học C lọt vào tầm mắt, Khương Dữ Nhạc lâu rồi chưa hoàn hồn.

Ký ức hai tiếng trước tự động chiếu lại trong đầu cô...

Mưa phùn lất phất, Khương Dữ Nhạc tham dự xong lễ tốt nghiệp ở Đại học B, vội vàng đến Đại học C tìm Phó giáo sư Lâm Tư Quỳnh chụp ảnh, lại bị cô ấy kéo thẳng vào trong xe.

“Em không mặc áo cử nhân, hay là để hôm khác nhé?”

Đây không phải là một lý do chính đáng.

Nhưng Khương Dữ Nhạc biết Lâm Tư Quỳnh không thích chụp ảnh, dù sao thì họ yêu nhau ba năm, số ảnh chụp chung gần như đều do Khương Dữ Nhạc tự mình chụp trộm.

Trong lòng dâng lên một trận chua xót, Khương Dữ Nhạc lập tức đưa tay sờ lên mặt dây chuyền hình hành tinh trên cổ. Đây là món quà tốt nghiệp mà cô giáo Lâm tặng cô.

Hình như cũng không khó chịu đến thế, cô giáo Lâm vẫn nhớ chuẩn bị quà cho cô mà, phải không?

Ra đến đường lớn, ánh mắt Khương Dữ Nhạc lướt qua các quán cà phê, quán trà sữa, nhà hàng gần Đại học C, trong đầu tự động hiện lên những kỷ niệm trong ba năm yêu nhau của cô và Lâm Tư Quỳnh.

Lâm Tư Quỳnh tốt đến mức nào, giúp cô xin phép giáo viên hướng dẫn để đưa cô đi xem nhạc hội, nửa đêm đưa cô lêи đỉиɦ núi ngắm sao, rồi trước khi bố mẹ cô thức dậy đưa cô về nhà, còn có màn tỏ tình trong cơn mưa lớn hôm ấy.