Một chuyến bay đến kinh đô thời trang kéo dài gần nửa ngày, song Y phải bắt đầu hành trình từ sáu giờ sáng, hạ cánh và đi vào trung tâm Paris đã là sáu giờ chiều, thành phố hoa lệ bắt đầu lên đèn lung linh.
Hiên Viên Cẩn Y lại ôm em gái nhỏ lăn lên giường trong phòng vip khách sạn, nhưng lần này thành thật ngủ say.
Sáng hôm sau.
"Chúc mừng em đã trở thành Hiên phu nhân của chị!" Hiên hội trưởng tươi rói nói.
Du Hoạ Y ngây ngốc nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay cô sau khi hai người hoàn tất các thủ tục pháp lý và chụp ảnh lưu niệm với người chủ trì và người làm chứng. Lại nghe người kia nói một câu này, cho dù chỉ là hôn nhân hợp đồng ngắn ngủi một năm, nhưng cô vẫn chân thật cảm thấy hạnh phúc.
Xuyên qua những bông tuyết nho nhỏ, Y lớn dẫn Y nhỏ đi trải nghiệm du thuyền trên sông Seine, chiêm ngưỡng cảnh đẹp như mộng hai bên bờ và tham quan biểu tượng của nước Pháp, tháp Eiffel sừng sững giữa mây trời xanh biếc như ngọc. Sau đó Hiên đại gia lại đưa chim non đi mua sắm trên khắp các con phố xa xỉ nhất của thủ đô. Trời vừa tối mới dừng chân dùng bữa tại nhà hàng chọc trời nổi tiếng, vừa ăn vừa ngắm nhìn vẻ đẹp thần tiên của kinh đô ánh sáng.
"Đẹp không?" Hiên Viên Cẩn Y đeo chiếc nhẫn kim cương tinh xảo vào ngón áp út của em gái nhỏ, nâng lên hôn nhẹ. Tay cô cũng vừa có một cái y hệt. Hai người đã là vợ vợ được pháp luật công nhận mà, tất nhiên phải có nhẫn cặp rồi.
"Đẹp!" Du Hoạ Y thoáng buồn đáp, nếu hơn một năm trước cô và chị ấy không tách ra, vậy có phải bây giờ hai người sẽ danh chính ngôn thuận, có một đám cưới thật sự như những cặp đôi khác hay không, có khi còn có cả Bảo Bảo rồi nữa?
Y lớn liếc mắt nhìn chim non ỉu xìu, đây là vẻ mặt khi được "lão công" tặng nhẫn đấy hả? Nhưng cô lại quên mất, chuyến đi này nằm trong kế hoạch của hợp đồng hôn nhân mà cô đưa ra.
"Chúng ta về khách sạn nhé?" Hiên hội trưởng thấy em gái nhỏ ăn hết phần bánh tráng miệng mới lại lên tiếng, bây giờ cũng không còn sớm, tiết trời đã lạnh hơn nhiều, vẫn là nên trở về nghỉ ngơi thôi.
Du Hoạ Y luyến tiếc nhìn khung cảnh như mộng thêm một chút rồi gật đầu, ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ tay trong tay xuống phố, mà thực sự thì cô cũng là vợ nhỏ của người ta, dù chỉ là trên hợp đồng rồi còn gì.
"Em đi tắm trước!" Y nhỏ vội vàng bỏ của chạy lấy người, để lại một đoàn đồ đẹp đắt tiền trên bàn, lấy áo choàng trốn vào phòng tắm trước khi ai kia lại nổi hứng đè cô ra làm mấy chuyện đỏ mặt.
"Ừ." Y lớn cười cười nhìn theo, em ấy nghĩ nhu cầu giường chiếu của cô cao như vậy sao, mặc dù cũng gần đúng là thế, nhưng mà cô vẫn còn kiềm chế được, nếu không trước đó khi cả hai còn mặn nồng, cô đã ăn em ấy từ lâu rồi.
Cô thả mình trên ghế dài, môi mỏng không tự giác nâng lên vòng cung xinh đẹp nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn, tên của cô và em ấy chân thật chói mắt trên nền giấy hồng phấn. Bàn tay mềm mại nâng lên điện thoại, ấn chụp một tấm, gửi sang cho nhân vật quyền lực nhất trong gia đình ở Bắc Kinh xa xôi.
"Lão Hiên à, ông mau lại đây, nhanh lên!"
"Có chuyện gì mà bà gấp gáp vậy?"
"Còn chuyện gì nữa, cuối cùng con gái bảo bối của ông cũng cho chúng ta lên chức rồi đây này!" Mẹ Hiên vui đến mức muốn lập tức gọi đôi vợ vợ son về Hiên gia ngay cho bà gặp gỡ con dâu.
Bằng tuổi hai người già nhà bà, nhà khác đã có mấy đứa cháu đi mua nước tương được rồi, thế mà con gái nhà bà vẫn còn chưa có ý tưởng thành gia lập thất, mà ngay đến cả tin đồn tình cảm gì đó cũng chưa bao giờ lọt đến tai hai người, không biết nó có định mở chùa không nữa.