Hôn Nhân Hợp Đồng Với Người Yêu Cũ

Chương 7

"Được, cảm ơn Hiên hội trưởng đã nhắc nhở, vậy làm phiền chị cho tôi nợ thêm mấy hôm, để tôi ra ngoài xem người nào trả xông xênh nhất thì tôi gật đầu rồi lấy tiền họ cho để trả lại cho chị, chị hài lòng chưa?" Du Hoạ Y không cảm xúc trả lời. Tối qua khi mới nhìn thấy chị ấy, cô còn nhen nhóm hy vọng cho tình cảm của hai người, nhưng bây giờ, có lẽ cô đã nhầm rồi, người ta vốn là chỉ muốn dùng tiền để trêu đùa cô mà thôi.

"Em ...!" Hiên Viên Cẩn Y vừa hối hận vì điều lúc nãy cô đã nói lại vừa tức giận vì những điều cô vừa nghe, nhóc con này có cần nhất thiết phải đấu với cô đến cùng như vậy không?

"Tiền của chị đưa bao nhiêu tôi đều nhớ rõ, chị yên tâm, tôi sẽ trả lại không thiếu đồng nào đâu." Du Hoạ Y nhìn thẳng Hiên Viên Cẩn Y nói rồi vòng qua cô ấy bước đi, cô muốn ngay lập tức dời khỏi nơi này, cô đau lòng xắp không chống đỡ nổi rồi, cô muốn thả người xuống giường nhỏ của mình, ngủ thật sâu để quên đi hết những chuyện không mong muốn lúc này.

"Y Y, em bị ngốc à?" Hiên Viên Cẩn Y hét to, cô thật muốn hung hăng đánh cho nhóc con này một trận, mặc dù trên thực tế thì mới từ tối hôm qua đến tối hôm nay cô đã bị em ấy tát hai lần.

"Đúng vậy, em ngu ngốc nên hơn một năm qua vẫn luôn ngây thơ thương nhớ một người, em ngu ngốc nên mới không thể giỏi giang kiếm tiền như người ta, em ngu ngốc nên đến khi Mẹ cần thì em mới không giúp được, em ngu ngốc nên mới tin tưởng vào lòng tốt của người khác, và vì em ngu ngốc, nên mới không biết cách sử dụng nhan sắc của mình. Nhưng bây giờ, nhờ có Hiên hội trưởng chỉ dạy, em đã biết cách dùng gương mặt trẻ đẹp này để kiếm tiền dễ dàng rồi, ngoài kia có nhiều người muốn bao nuôi em như vậy cơ mà, vậy thì cứ làm như chị nói đi, gật đầu một cái liền có tiền ăn sung mặc sướиɠ, có tiền lo cho gia đình ..."

"Y Y!" Hiên Viên Cẩn Y nổi nóng cắt ngang những lời nói như xát muối vào vết thương của em gái nhỏ. Đều là tại cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ sức chịu đựng và hạ thấp lòng tự trọng của em ấy, cô đúng là đáng khinh gấp trăm lần mà, rõ ràng cô yêu thương em ấy không hết, nhưng luôn biết cách khiến em ấy đau lòng.

"Chị xin lỗi, chị sai rồi, chị không nên nói luyên thuyên như vậy, em đừng giận được không?" Hiên hội trưởng vội vàng đi theo ôm lấy em gái nhỏ đang xắp tới cửa lớn căn hộ, nỉ non cầu xin các thứ.

"Y Y!" Thấy em gái nhỏ không có ý định hồi đáp, cô lại vòng ra trước, vòng tay ôm chặt cục cưng vào lòng.

"Y Y, chị không cần em trả lại số tiền đó, cũng không cần mỗi tuần ... làm cái đó nữa, cũng không sinh Hiên Bảo Bảo nữa, chỉ cần thỉnh thoảng cho chị ôm ôm một chút, hôn một chút là được, nha?" Hiên sói xám lược bớt các quền lợi độc quyền của mình nhưng vẫn không quên vớt vát một chút sở thích nho nhỏ.

"Y Y?" Hiên Viên Cẩn Y không ngừng dụ dỗ, cô vẫn muốn cùng Hoạ Y làm một cuộc hôn nhân hợp đồng này, vừa giúp em ấy có tiền lo cho gia đình, vừa thoả mãn ý đồ xấu xa muốn trêu trọc chim non của cô, lại giải quyết được vấn đề nan giải mỗi khi Tết đến Xuân về ở Hiên gia.

Du Hoạ Y vừa giận dỗi vừa tủi thân. Lúc nãy cô nói như vậy vừa là thất vọng về bản thân, vừa là để trả đũa người kia. Nhưng thực chất cô chỉ mạnh miệng vậy thôi, chứ ai đó có cho cô gấp mười lần so với số tiền của chị ấy đã giúp cô, thì cô cũng không dám gật đầu với người ta. Vì cô không cho phép mình đi trên con đường như vậy, và vì, cô còn yêu chị ấy rất nhiều.

"Y Y!" Hiên hội trưởng lại khe khẽ nỉ non, một tay ôm gọn vòng eo con kiến, tay kia thì nâng lên xoa xoa gáy nhỏ mịn màng của chim non.

"Chị đừng nháo!" Du Hoạ Y cuối cùng cũng nghẹn ngào nhỏ tí như tiếng muỗi kêu, ngực áo giữ nhiệt lót lông của chị gái họ Hiên đã bị cô làm cho ướt một mảng toàn nước mắt.

Hiên xạ cung thần thì không quan tâm đến điều đó vì cô còn đang bận mở cờ trong lòng, em gái nhỏ nói chuyện với cô rồi, chắc là không giận nữa đâu.

"Đi ngủ nhé?" Cô lại thiên nhiên hỏi han, cứ như chưa có phi vụ xích mích nào vừa xẩy ra. Gương mặt u bốn mươi căng mịn tròn vo nhưng vô cùng đẹp, cúi sát lên mặt nhỏ xinh của chim non, sống mũi thon cao vừa khéo, cọ cọ lên mũi hồng hồng của em ấy, làm em gái nhỏ ngại ngùng tránh né.

Hiên hội trưởng lại tươi cười bế cục nhỏ của cô quay lại phòng ngủ, loáng một cái đã thoát gọn gàng áo len và quần jean của em ấy, chim nhỏ giật mình thẹn cực kỳ trốn kỹ vào chăn lông cừu ấm áp, chỉ lộ đỉnh đầu, di di trong veo nói:

"Lúc nãy chị nói là ... không làm ... rồi cơ mà!"