Bạn Trai Cũ Tổ Chức Thành Đoàn Thể Đột Kích, Phải Làm Sao Đây

Chương 5

Đúng là gặp quỷ rồi!

Jeremy, không phải bây giờ anh ta nên ngoan ngoãn ngồi trên vương toạ của đế quốc Ngân Hà ở một thế giới khác sao, sao lại xuất hiện ở đây?

Khuôn mặt nhỏ vốn trắng nõn của Bạch Nguyệt Sanh vì kinh ngạc mà càng tái nhợt.

Lúc này Tưởng Minh cũng nhận ra sự khác thường, anh ta hơi quay đầu, lúc nhìn thấy người đàn ông xa lạ kia, cả người bị chấn động mạnh.

Uy áp khiến người ta kinh hồn táng đảm, khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đen nhánh như chim ưng, Tưởng Minh cảm thấy yết hầu của mình như bị ai đó bóp chặt, cả người như đang bị đặt trên thớt, cảm giác sợ hãi như sắp bị lăng trì đến chết.

Anh ta nói không nên lời, không thốt ra nổi một chữ.

Ai chưa từng trải qua sẽ không hiểu được, áp lực tinh thần mạnh mẽ như khiến người ta hoàn toàn sụp đổ.

Bạch Nguyệt Sanh đột nhiên sực tỉnh.

Jeremy là do một tay cậu nâng lên, đương nhiên cậu biết năng lực của anh ta. Tưởng Minh chỉ là người thường, cản bản không chống lại được cảm giác đè ép của Jeremy, nếu tiếp tục như vậy Tưởng Minh sẽ chết.

Nhưng anh ta không thể chết được! Tưởng Minh là con trai duy nhất của người phụ nữ nắm quyền tập đoàn Huy Nhật, nếu chết sẽ xảy ra chuyện lớn! Mà những chuyện lớn xảy ra bên cạnh Bạch Nguyệt Sanh và có quan hệ với cậu cũng sẽ thoát khỏi phạm vi “bình thường”.

Ngay lập tức, Bạch Nguyệt Sanh giơ tay, đầu ngón tay trắng nõn thon dài tinh tế như được ánh sáng bao bọc, ánh sáng đó rất nhạt, nhưng lại có sức mạnh lấy nhu thắng cương, sau khi tiến vào giữa mày Tưởng Minh, thiếu niên đang run rẩy không ra bộ dáng kia nhắm mắt lại, nằm xụi lơ trong l*иg ngực Bạch Nguyệt Sanh.

Bạch Nguyệt Sanh không thấp, cao khoảng 178cm, nhưng thân hình cậu thiên về hướng thon dài, cho nên luôn mang lại cảm cho người ta cảm giác yếu ớt, nhưng lúc này cậu đang ôm một người đàn ông cao lớn mà không hề không nhíu mày.

Nhưng Jeremy lại hơi cau mày.

Tim Bạch Nguyệt Sanh nảy lên, mau chóng buông tay, Tưởng tam thiếu đang hôn mê cứ như vậy bị ném xuống một cách vô tình, hôn môi với mặt đất lạnh băng.

Thần thái Jeremy vẫn cứng đờ lạnh lẽo: “Anh ta là ai?”

Bạch Nguyệt Sanh thở dài nói: “Một người bình thường.”

Jeremy không biểu cảm nhìn về phía cậu: “Em ở bên anh ta?”

“Không có!” Bạch Nguyệt Sanh vào sinh ra tử với Jeremy gần trăm năm, hiểu tính tình của vị hoàng đế bệ hạ này đến không thể hiểu hơn, nếu bây giờ không ngoan dù chỉ một chút, nhiệm vụ của cậu sẽ ngỏm củ tỏi trong vòng một giây.

Jeremy không nói gì, chỉ im lặng đứng đó, một cơn gió lạnh mùa đông thổi qua, áo choàng màu đen thẫm sau lưng anh ta bị thổi tung lên, chất lượng quý giá đó ẩn chứa một sức mạnh to lớn, chỉ cần rò rỉ ra một chút, thành phố này sẽ bị nổ tung thành một đống phế tích.

Bạch Nguyệt Sanh nghĩ ngợi, nhớ lại áo choàng này là do chính tay cậu làm cho anh ta, tốn suốt hai năm, hút và nén lõi đá của cả một hành tinh Luo Na Si để tạo thành.

Ngày Jeremy lên ngôi hoàng đế, Bạch Nguyệt Sanh đã tặng anh ta một món quà.

— cũng là quà chia tay.

Bạch Nguyệt Sanh rất thích cái áo choàng này, dù sao cũng là tác phẩm tâm đắc của cậu, cậu cứ tưởng mình và nó sẽ không có duyên gặp lại, không ngờ…

Cậu ngơ ngẩn xuất thần, Jeremy từ từ đến gần cậu.

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông càng thêm rõ ràng, dưới đôi lông mày lạnh lùng là một cặp mắt ưng sắc bén, dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi mỏng, Bạch Nguyệt Sanh vẫn nhớ nó đã từng từ lạnh lẽo vô cảm dần trở nên nóng bỏng như thế nào.

“A Sanh.”

Anh ta đã đến rất gần cậu, tựa như chỉ cần tiến thêm một bước là có thể ôm trọn cậu vào trong lòng, giống như vô số lần ôm nhau trước kia, thể hiện sự chiếm hữu vô cùng vô tận đối với người trước mặt.

“Cuối cùng anh cũng tìm thấy em.”

Giọng nói của Jeremy bị đè xuống rất thấp, chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp không thể dùng văn chương để miêu tả, chỉ có thể nói rằng, toàn bộ hệ Ngân Hà cũng không có ai tin vị đế vương dùng thủ đoạn cứng rắn để thượng vị lại có giọng nói như vậy: run nhè nhẹ, tựa như ngay sau đó sẽ tỉnh lại từ trong mơ.

Bạch Nguyệt Sanh hé môi, muốn nói gì đó nhưng lại bị anh ta ấn đầu xuống, một nụ hôn mãnh liệt đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của cả hai ập xuống.

Anh ta đã tìm cậu mấy chục năm, cô đơn ngồi trên vương toạ lạnh lẽo, không ngừng tìm kiếm một chút tin tức của cậu, anh ta chưa bao giờ muốn từ bỏ, bởi vì từ đầu đến cuối Jeremy đều biết: A Sanh của anh ta sẽ không chết, người đưa anh ta ra khỏi viện nghiên cứu Liên Bang, cho anh ta sinh mệnh mới, người giúp anh ta chinh phục cả hệ Ngân Hà tuyệt đối sẽ không chết.

Không ai hiểu rõ Bạch Nguyệt Sanh hơn Jeremy, cũng không ai hiểu Jeremy hơn Bạch Nguyệt Sanh.

Hàng chục ngày đêm bên nhau trong hệ Tội Ác, bọn họ là tình nhân thân mật nhất, là chiến hữu có thể giao phó sau lưng, cũng là duy nhất của đối phương.

Bọn họ phản bội chính phủ, đánh nát tín ngưỡng, trở thành tồn tại sống nương tựa vào nhau của đối phương.