Mạnh Hùng ôm eo Sally bước ra ngoài, chuẩn bị về biệt thự.
Mạnh Hùng có 2 căn biệt thự tại Paris, một căn là nhà riêng của anh, chưa từng có phụ nữ bước vào, được gọi là biệt thự Mạnh Viên.
Căn còn lại, là nơi anh qua đêm cùng phụ nữ.
Mạnh Hùng là người rất thích sạch sẽ, sau mỏi người phụ nữ anh tiếp cận, đồ đạc ra giường điều được người giúp việc, quăng đi thay vào bộ mới.
Mạnh Hùng và Sally đi trước, Trần Siêu và Ngô Đức cung kính đi phía sau.
Một đám thanh niên hướng về bar rượu hấp tấp đi tới.
Một người vì quá vội vã, nên đυ.ng vào người của Mạnh Hùng.
Trần Siêu tức giận, bước tới tóm lấy cổ áo của hắn, cặp mắt trợn lên nhìn hắn nói.
“Muốn chết có phải không?”
Tên thanh niên ngước mặt lên nhìn vào người mình vừa đυ.ng trúng.
Nhìn thấy sắc mặt nguy hiểm của Mạnh Hùng, anh liền hoảng sợ.
Giọng nói rung rung vang lên.
“Xin lỗi, chỉ vì muốn xem Betty, nên chúng tôi mới gấp gáp như vậy.”
Mạnh Hùng nheo cặp mắt đẹp dài của mình lại, Trần Siêu liền hiểu ý nói với giọng đầy nghi ngờ.
“Betty, có gì mà cậu phải hấp tấp muốn đi xem như vậy.”
“Các người không biết Betty sao?
Cô ấy là người đẹp nhất, mà tôi từng thấy.
Hôm nay nghe nói cô ấy sẽ đấu rượu, với đại ca Phi Tú tại đây.”
Trần Siêu nghe hắn nói vậy, anh nhìn Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng gật đầu nhẹ một cái, Trần Siêu liền hiểu ý, anh vẫy tay ý bảo hắn đi đi.
Mạnh Hùng ôm Sally đi lên phòng phía trên lầu, đứng trước cửa sổ sát mặt đất,
Mạnh Hùng có thể quan sát được, tòan bộ hành động bên ngoài.
Nhưng từ bên ngoài không thể nhìn thấy vào bên trong.
Mạnh Hùng nhìn về hướng quầy bar, nơi đông đúc người tụ tập lại.
Một cô gái đứng quay lưng về anh, với thân hình gợi cảm, mặc một cái quần da màu đen, ngắn bó sát cặp mông tròn trịa của mình.
Cô mặc một cái áo thung ngắn, để lộ một khoản da trắng mịn ở phần eo.
Mái tóc dài đen óng ánh, nhìn vào thật quyến rũ vô cùng.
Trên quầy bar đặt mỏi bên mười ly rượu whisky.
Một người trọng tài đưa tay lên nói,
“Ai trong thời gian ngắn nhất, uống hết 10 ly rượu này, sẽ là nguời chiến thắng.”
Người trọng tài bất đầu đếm.
“1....2.....3......”
Đại ca Phi Tú và cô gái đó bất đầu cầm rượu ly lên mà uống.
Hai người uống xong đặt ly xuống bàn, cầm ly khác lên uống tiếp.
Mạnh Hùng châm chú nhìn vào cô gái kia, cô chỉ một hơi uống cạn sạch ly rượu trong tay.
Uống đến ly thứ 8, đại ca Phi Tú không còn chiệu nỗi nữa, liền nôn ra ngoài.
Cô gái kia vẫn bình tĩnh, ung dung mà uốn hết 2 ly rượu còn lại.
Ngô Đức đứng bên cạnh Mạnh Hùng, nhìn Trần Siêu bằng cặp mắt bất thường.
Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy, Mạnh Hùng chú ý vào một người phụ nữ nào như vậy.
Cô gái kia uống hết 10 ly rượu, cô quay người lại nhìn đại ca Phi Tú.
Khuôn mặt Kiều Nhi, hiện ra trước mặt anh.
Khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn, cặp mắt hai mí to tròn, mũi cao và đôi môi gợi cảm, khi cười có má lúm đồng tiền thật dễ thương.
Cặp mắt sắc bén của Mạnh Hùng, liền tỏa sáng.
Nét mặt thích thú, hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Kiều Nhi nhìn Đại Ca Phi Tú cười đắc ý nói.
“Anh thua rồi, chiếc Lamborghini của anh đã thuộc về tôi.”
Đại ca Phi Tú, thua một cách tâm phục khẩu phục.
Từ trước tới giờ anh chưa từng gặp, nguời phụ nữ nào, uống hết 10 ly rượu whisky mà mặt không hề đổi sắc.
Anh nhìn đàn em của mình, hắn liền móc trong túi ra một chiếc chìa khoá.
Phi Tú cầm lấy chìa khoá, đưa cho Kiều Nhi nói.
“ Nó là của em.”
Kiều Nhi nhận lấy chìa khoá trong tay anh, Cô cầm lên hôn vào nói một cái, rồi nhìn vào một người đàn ông ngồi trong bóng tối nói.
“Anh thua rồi, ngày mai cho người chuyển 10 triệu vào tài khoản của em.”
Mạnh Khang ngồi trong bống tối, quan sát toàn bộ quá trình.
Anh đánh cược với Kiều Nhi, nếu cô có thể làm cho Phi Tú, cam tâm tình nguyện đưa chiếc xe Lamborghini mà hắn quý như tính mạng của mình cho cô, anh sẽ thua cho cô 10 triệu.
Mạnh Khang không ngờ, cô lại dùng cách này, để lấy được chiếc xe đó.
Anh tươi cười nhìn Kiều Nhi nói.
“Được, ngày mai 10 triệu, sẽ được chuyển vào tài khoản của em.”
Thật ra thì Mạnh Khang không hề quan tâm đến số tiền đó.
Kiều Nhi và anh 2 năm trước đã đuợc gia đình phối hôn.
Cho dù cô không đồng ý, lễ đính hôn đã được định vào 1 năm sau.
Nói cách khác cô chính là vị hôn thê của anh.
Mạnh Khang là một người có rất nhiều phụ nữ, nhưng khi anh cặp mặt Kiều Nhi và biết về bối cảnh gia đình của cô.
Anh nói với lòng mình, anh nhất định phải có được cô.
Đàn ông điều là như vậy, cái mà họ càng khó có được, thì họ càng xem trọng.
Cũng giống như Mạnh Khang, mấy người phụ nữ, vì tiền và địa vị của anh, mà tiếp cận anh.
Anh chỉ xem họ như trò chơi qua đường.
Mạnh Hùng thì khác, đối với phụ nữ anh không hề bỏ ra tình cảm.
Anh chỉ xem bọn họ như công cụ, để anh phát tiết mà thôi.
Vui thì cho họ chút tiền, không vui thì họ liền biến khỏi tầm mắt của anh.
Kiều Nhi nhìn Mạnh Khang tươi cười nói.
“Vậy cảm ơn trước nhé, Mạnh Tổng.”
Kiều Nhi biết anh và cô có hôn ước, nhưng cô đã từ chối.
Ba cô nói, thời gian đến ngày đính hôn còn lâu.
Nếu đến lúc đó cô vẫn không có tình cảm với Mạnh Khang, thì ông sẽ suy nghĩ đến việc hủy bỏ hôn ước.
Nhưng đã 2 năm trôi qua, cho dù Mạnh Khang cố tìm đủ mọi cách để lấy lòng cô, không thích chính là không thích.
Cô ghét nhất mấy người đàn ông trăng hoa như anh, lúc nào cũng có scandal và phụ nữ bên cạnh.
Cô chỉ thích những người đàn ông chung tình, một lòng một dạ vì người phụ nữ của mình.
Một người đàn ông, giống như Lôi Lạc Thiên.
Từ trước tới giờ, anh chưa từng tiếp cận với phụ nữ.
Chỉ khi anh sát định được tình cảm của mình, anh mới thừa nhận người phụ nữ đó thuộc về anh.