Xong rồi.
Whisky buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn Amuro Tooru, má hơi ửng đỏ vì nín thở hết lần này đến lần khác, ánh mắt nhìn Amuro Tooru vẫn còn chút lo lắng.
"Cảm ơn." Amuro Tooru nói, rụt tay lại, cơn đau ở lòng bàn tay vẫn còn, có lẽ vài ngày tới sẽ không tiện cử động.
Hai người im lặng một lúc, Whisky bối rối, áy náy vì đã làm sai, còn Amuro Tooru thì vẫn đang chịu đựng cơn đau.
Lúc này, một mùi thơm thoang thoảng của thức ăn bay đến, bụng Whisky kêu lên một tiếng, Whisky vội vàng che bụng lại.
Mùi thơm này và tiếng bụng đói của Whisky mới khiến Amuro Tooru nhớ ra mình còn nấu cháo, vốn định cho Whisky ăn chút cháo rồi uống thuốc, không ngờ lại xảy ra sự cố.
Nhưng cơm vẫn phải ăn. Amuro Tooru chịu đựng cơn đau, đi về phía nhà bếp.
Whisky bước theo từng bước.
Amuro Tooru đi được vài bước thì dừng lại, Whisky vốn đã đi không vững nên đâm sầm vào anh, loạng choạng suýt ngã, Amuro Tooru vội vàng đưa cánh tay không bị thương ra đỡ lấy cậu.
Còn Whisky chỉ biết mình đang đi theo Amuro Tooru, rồi đột nhiên trời đất quay cuồng, khi hoàn hồn lại thì đã được Amuro Tooru ôm vào lòng, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Amuro Tooru bất lực nói: "Cậu ngồi trên ghế sofa đợi tôi." Nói xong, anh đỡ Whisky đứng thẳng lại, rồi tiếp tục đi vào bếp.
Whisky ngẩn người nhìn Amuro Tooru rời đi, ánh mắt dần dần rơi xuống bàn tay được cậu băng bó cẩn thận của anh.
Không được.
Trong đầu óc vẫn còn mụ mị không hiểu sao lại không được, nhưng Whisky vẫn không do dự nghe theo bản năng, lại đi theo Amuro Tooru.
Amuro Tooru nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn phía sau, thở dài, quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt xám của Whisky.
Đôi mắt hơi mờ sương vì sốt cao nhìn chằm chằm vào Amuro Tooru, và chỉ có Amuro Tooru.
Đầu óc không bị cháy mất chứ? Amuro Tooru hơi lo lắng, anh đưa tay ra muốn thử nhiệt độ trên trán Whisky.
Whisky cảm nhận được động tác của anh, ngoan ngoãn cúi người đưa trán lại gần.
Amuro Tooru sững người, vẫn đặt tay lên trán Whisky - vẫn còn rất nóng. Amuro Tooru rụt tay lại, Whisky đứng thẳng dậy tiếp tục nhìn anh.
"...Đừng có ngã đấy." Có vẻ như sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên, Amuro Tooru đành phải dặn dò, nhưng dáng vẻ lúc nào cũng có thể ngã của Whisky thật sự khiến người ta lo lắng.
Whisky đi theo Amuro Tooru vào bếp, vì sợ Whisky ngã, Amuro Tooru đi chậm lại, một đoạn đường ngắn cũng mất một lúc mới đi xong.
Cảm thấy mình càng ngày càng phải lo lắng nhiều hơn. Amuro Tooru thầm thở dài trong lòng.
Đến nhà bếp, Amuro Tooru mở nắp nồi cháo đang ninh, hơi nóng bốc lên cùng với mùi gạo thơm thoang thoảng phả vào mặt, Amuro Tooru nhìn vào trong nồi, thấy hình dáng cháo cũng giống như trong trí nhớ của mình thì mới yên tâm.
Xem ra mình vẫn có năng khiếu nấu nướng mà. Amuro Tooru cong môi cười, sau khi đậy nắp nồi lại thì cầm muôi bên cạnh khuấy vài vòng.
Tay bị thương không tiện cử động, Amuro Tooru một tay loay hoay, lấy ra hai bát hai muỗng, múc cháo ra rồi cho thêm đường.
Sau khi khuấy đều, anh bước sang một bên, ra hiệu cho Whisky lại gần: "Thử xem có cần thêm đường không."
Whisky lại gần, cúi người xuống, Amuro Tooru trơ mắt nhìn cậu cầm muỗng lên húp một miếng, tốc độ nhanh đến mức anh chưa kịp nói lời ngăn cản thì đã thấy Whisky bị bỏng, vội vàng phun ra.
Đầu óc vốn đã không tỉnh táo của Whisky lúc này càng thêm choáng váng vì bị bỏng, cậu ngơ ngác nhìn Amuro Tooru.
Amuro Tooru nhịn cười, quay người rót một cốc nước lạnh cho Whisky, đưa qua.
Một cốc nước ừng ực vào bụng, cảm giác bỏng rát trên đầu lưỡi cũng dịu đi phần nào.
Lần này Whisky biết thổi nguội, thổi vài hơi rồi mới nuốt xuống.
"Ngon!" Whisky vừa nuốt xuống liền vội vàng đứng dậy khen Amuro Tooru.
...
Tuy được khen vẫn rất vui, nhưng Amuro Tooru vẫn bán tín bán nghi tự mình nếm thử một miếng.
Ừm... cháo rất nhạt, điểm đáng khen có lẽ là mùi thơm tự nhiên đậm đà của nguyên liệu. Amuro Tooru liếc nhìn Whisky.
Chẳng lẽ khi bị sốt, ăn thứ gì có chút vị là thấy ngon rồi sao? Amuro Tooru im lặng.
Mà—miễn là ăn được là được rồi. Amuro Tooru bưng bát của Whisky, dẫn Whisky quay lại bàn ăn, ấn Whisky ngồi xuống.
"Ăn cháo đi, ăn xong lát nữa uống thuốc." Amuro Tooru định quay lại bếp lấy cháo của mình, đi được một bước thì quay đầu lại dùng ánh mắt ngăn cản Whisky đang định đi theo anh.
"Tôi chỉ vào lấy cháo thôi, đừng nhúc nhích, đợi tôi quay lại, ngay lập tức." Sau khi đưa ra vài lời hứa, Amuro Tooru gần như chạy vào bếp, bưng bát cháo của mình ra.
Whisky không hề nhúc nhích, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Amuro Tooru.
"Ăn đi." Amuro Tooru ngồi xuống, nói với Whisky.
Whisky cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, Amuro Tooru thậm chí còn cảm thấy trong đó có chút lưu luyến.
Có lẽ vì vừa bị bỏng nên đã rút kinh nghiệm, bây giờ Whisky mỗi lần ăn đều phải thổi nguội vài hơi rồi mới nuốt xuống.
Bát cháo này ăn rất lâu, sau khi ăn xong, Whisky còn kiên trì tự mình rửa bát mới bị Amuro Tooru kéo lại ngồi xuống ghế sofa.