Sau Khi Trở Thành Cộng Sự Của Furuya

Chương 41

Cách làm muốn giữ thể diện nhưng lại không muốn gây chuyện của tổ chức khiến Francesco cười thầm trong lòng: Quả nhiên là tổ chức nhỏ bé không lên được mặt bàn.

Nhưng ông ta vẫn sẽ nể mặt, ông ta không suy nghĩ lâu liền đưa ra câu trả lời: [Đây hẳn là thù oán cá nhân của vị tiên sinh này, không liên quan gì đến tôi.]

Bỏ qua cũng nhanh thật. Amuro Tooru cười khẩy trong lòng.

[Hiểu rồi——] Amuro Tooru kéo dài giọng, anh cất bức ảnh vào túi, [Ngày mai tôi sẽ gửi thành ý của tôi trước, quà sinh nhật của ngài tôi sẽ gửi đến vào tiệc sinh nhật của ngài sau 5 ngày nữa.]

Anh đứng dậy, hơi cúi người về phía Francesco: [Vậy thì tôi và Whisky xin phép không làm phiền nữa.]

Có thể đi rồi. Whisky thấy Amuro Tooru đứng dậy, liền biết cuộc nói chuyện này sắp kết thúc, quả nhiên, giây tiếp theo Amuro Tooru quay người nói với cậu: "Whisky, đi thôi."

Whisky bước theo Amuro Tooru rời đi, không quay đầu lại.

Sắp bước ra khỏi cửa, Amuro Tooru dừng lại, anh quay đầu nói với Francesco: "[À đúng rồi, ngài, vì vị tiên sinh đó không liên quan gì đến ngài, vậy thì... đừng gặp những người không liên quan nữa.]"

Nói xong, anh mở cửa bước ra ngoài.

Đi qua hành lang dài, men theo cầu thang trải thảm từ tầng hai xuống, những người hầu gặp trên đường đều hoảng hốt, và khi đến tầng một, những vệ sĩ mặc đồ đen của biệt thự này đã chặn ở cửa, chĩa súng vào Amuro Tooru và Whisky.

Amuro Tooru quay đầu nhìn lên tầng hai, Francesco đang đứng trên cầu thang nhìn bọn họ.

[Để họ đi.] Francesco lên tiếng.

Amuro Tooru mỉm cười: [Cảm ơn.]

Những vệ sĩ mặc vest đen dưới sự chỉ thị của Francesco từ từ nhường đường ra cửa, cảnh giác nhìn hai người rời đi.

*

"Thật kiêu ngạo." Trở lại xe của mình, Amuro Tooru ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế.

Amuro Tooru dùng ngón trỏ kéo cà vạt, rồi cởi cút áo đầu tiên trên cổ, tiếp tục câu nói vừa rồi: "Kiêu ngạo đến ngu xuẩn."

Thấy dáng vẻ thoải mái của anh, Whisky cũng cởϊ áσ khoác, bắt đầu cởi cà vạt trên cổ.

Bộ vest này là bọn họ lột từ người vệ sĩ khi xâm nhập, vóc dáng của người phương Tây lớn hơn Whisky vài vòng, cổ tay áo và ống quần bị xắn lên vài vòng.

Ném cà vạt sang một bên, cởϊ áσ khoác rộng thùng thình và cởi một cúc áo, Whisky không nằm xuống thư giãn như Amuro Tooru, cậu quay người thắt dây an toàn cho mình, rồi nhìn về phía Amuro Tooru.

Do dự một chút, cậu hỏi: "Không gϊếŧ ông ta sao?"

Người đàn ông vừa rồi là một trong những mục tiêu mà tổ chức yêu cầu tiêu diệt.

Amuro Tooru mở mắt, nhìn cậu, hỏi: "Tiêu chuẩn gϊếŧ người của cậu là mệnh lệnh của tổ chức sao?"

Whisky không hiểu, Amuro Tooru ngồi dậy thắt dây an toàn, cắm chìa khóa khởi động động cơ.

Đèn xe chiếu sáng phía trước.

Amuro Tooru lái xe rời khỏi chỗ một lúc, mới tiếp tục trả lời câu hỏi của Whisky: "Chỉ 5 ngày nữa thôi, gϊếŧ ông ta rồi thì mục tiêu khác sẽ khó tìm."

Mục tiêu khác, cũng chính là người đàn ông trong bức ảnh mà Amuro Tooru đưa cho Francesco xem, tên là Audel.

Một quan chức chính phủ địa phương, dựa vào sự giúp đỡ của gia tộc Costa để leo lên vị trí này, đương nhiên trong thời gian nắm quyền đã giúp gia tộc Costa che giấu không ít hành vi mờ ám.

Cũng như lợi dụng quyền lực của mình để loại bỏ những kẻ cản đường gia tộc Costa - gần đây tổ chức đã bị ảnh hưởng rất nhiều.

Tổ chức luôn tàn nhẫn, những ai dám cản đường mình thì cứ để họ mãi mãi trở thành bậc thang là được.

Whisky chấp nhận lời giải thích này, không hỏi thêm nữa.

Nhưng Amuro Tooru lại nói: "Về bảo hậu cần chuẩn bị 1 thùng M4□□."

Whisky nghi ngờ: "Không phải 5 thùng sao?"

Amuro Tooru nghe vậy nhìn cậu một cái, trong mắt có chút ngạc nhiên: "Cậu nghe hiểu à?"

Whisky, người chỉ nghe hiểu con số 5 thùng, không nói gì, Amuro Tooru cũng đoán ra được, anh nhếch môi cười.

"Đối với một người sắp chết - dù là 5 thùng hay 1 thùng, con số cũng chỉ là con số."

"Còn 4 thùng sau... sẽ đưa cho ông ta, dù sao thì--" Nụ cười của Amuro Tooru bỗng trở nên nguy hiểm, "Con trai ông ta đã trả tiền cho ông ta rồi."

Xem ra Amuro Tooru đã lên kế hoạch xong xuôi.

"Mấy ngày tới cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Khoảng thời gian này, vất vả cho cậu rồi, Whisky."

Điều hòa trong xe thổi ra luồng gió ấm áp, xua tan đi cái lạnh trong xe, ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào khuôn mặt Amuro Tooru, lúc sáng lúc tối.

Whisky nhìn nghiêng mặt anh, nói: "Anh cũng vậy."

Amuro Tooru mỉm cười, không nói thêm gì nữa, tay cầm vô lăng, ngón tay gõ nhẹ, thể hiện sự thoải mái vui vẻ của anh.

*

Mấy ngày tiếp theo, Amuro Tooru giữ đúng lời hứa, không sắp xếp bất kỳ kế hoạch hành động nào.

Sau một thời gian dài không có việc gì làm, Amuro Tooru bắt đầu thích thú với việc lôi Whisky ra khỏi ghế sofa mỗi ngày và đưa cậu đi ăn uống chơi bời khắp nơi.

Thậm chí còn lập một kế hoạch du lịch chi tiết.

Ngồi trong một quán cà phê yên tĩnh hiếm hoi tại một điểm tham quan nổi tiếng, nhân viên phục vụ mang đến bàn của hai người một tách cà phê và một ly——