Sự cố chấp của một người đàn ông, có lẽ là quá sợ hãi, sợ vật duy nhất có thể đổi lấy người thân và bạn bè của mình sẽ biến mất, nên đã để trên người.
Nhưng em trai và bạn của anh ta đã không thể quay lại nữa rồi.
Amuro Tooru kéo áo đã bị mở ra của Muneta Hirokazu xuống, đứng dậy.
À - quả nhiên có thứ gì đó. Whisky nhìn động tác của Amuro Tooru, thầm nghĩ. Cậu chỉ phát hiện ra tư thế chạy của Muneta Hirokazu có chút kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều, càng không chú ý đến bụng của đối phương.
Đã lâu rồi không có nhiệm vụ nào diễn ra suôn sẻ như vậy. Mặc dù ở giữa có chút trục trặc, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành thuận lợi, chưa đến 6 tiếng. Whisky nhìn đồng hồ.
Muneta Hirokazu đang hôn mê trên mặt đất vẫn cau mày, Whisky nghiêng đầu, nhìn quầng thâm dưới mắt và vệt nước mắt trên má anh ta.
Lấy được ổ cứng, Amuro Tooru nhét ổ cứng vào ba lô sau lưng, nhìn về phía Whisky.
Whisky đang nhìn Muneta Hirokazu, Amuro Tooru cũng nhìn theo.
Vật phẩm của nhiệm vụ đã lấy được, còn Muneta Hirokazu là người từng ở trong tổ chức một thời gian, đối với những người biết bí mật của tổ chức mà lại bỏ trốn, tổ chức luôn - diệt khẩu.
Cậu ta đang nghĩ đến chuyện này sao? Amuro Tooru nghĩ, Whisky bên cạnh không có động tĩnh gì.
"Không diệt khẩu sao?" Một lúc sau, Amuro Tooru hỏi, anh nhìn Muneta Hirokazu đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, dù đang hôn mê, đối phương vẫn cau mày.
Nào ngờ câu nói này của anh lại như sấm sét giữa trời quang trong lòng Whisky.
Diệt khẩu? Whisky lặp lại trong lòng, bàn tay cầm súng không tự chủ được từ từ nâng lên, họng súng chĩa vào ngực người đàn ông trên mặt đất.
Whisky ngây người nhìn Amuro Tooru đang quay lưng về phía mình: Tại sao? Furuya Rei không phải là người tốt sao?
Mình không nhận được lệnh gϊếŧ người, nhưng Furuya Rei lại yêu cầu mình diệt khẩu.
"Cạch", tiếng lên đạn khiến trái tim Amuro Tooru chùng xuống.
Lại vài giây nữa, tiếng súng vẫn chưa vang lên, ngược lại là câu hỏi của Whisky: "Thực sự phải gϊếŧ hắn ta sao?"
? Trong lòng Amuro Tooru hiện lên một dấu chấm hỏi, quay đầu nhìn Whisky.
Chàng trai trẻ tóc đen mắt xám nhìn mình chằm chằm, khẩu súng trong tay chĩa vào mục tiêu trên mặt đất nhưng vẫn chưa bóp cò.
"Thực sự phải gϊếŧ hắn ta sao?" Thấy Amuro Tooru không trả lời, Whisky lại hỏi lại lần nữa.
Amuro Tooru sững sờ: Ánh mắt Whisky nhìn mình như sắp khóc.
Anh chợt hiểu ra điều gì đó: "Không, tôi đang hỏi Whisky cậu có cần thủ tiêu không."
Whisky nhìn anh, rồi lại nhìn Muneta Hirokazu: "Tôi thấy -"
Whisky lại nhìn Amuro Tooru, bắt gặp đôi mắt màu tím xám đó, giọng nói mang theo chút cẩn thận không dễ phát hiện ra: "Không cần đâu."
Amuro Tooru cúi đầu suy nghĩ, Whisky không đợi được câu trả lời, tay vẫn cầm súng chĩa vào Muneta Hirokazu.
Một lúc sau, Amuro Tooru mỉm cười nói: "Gϊếŧ hắn ta rồi thì phiền phức lắm, đi thôi, cảnh sát và mafia sắp đến rồi." Ánh mắt anh dừng lại trên người Whisky chỉ mặc một chiếc áo mỏng.
Nhận được câu trả lời của Amuro Tooru, Whisky cuối cùng cũng có thể hạ khẩu súng xuống, nhét vào bao chân.
Nòng súng vẫn còn hơi nóng, dán vào đùi hơi khó chịu, Whisky cử động chân không thoải mái, sau đó một chiếc áo khoác được đưa đến trước mặt.
Nhìn thấy chiếc áo khoác này, Whisky mới cảm nhận được hơi lạnh xung quanh, cậu khẽ rùng mình.
Amuro Tooru mím môi, không để lộ nụ cười.
Whisky không nhìn thấy, nhận lấy áo khoác mặc vào.
***
Hai người lấy được ổ cứng nhanh chóng rời đi. Nhờ địa thế phức tạp ở đây, Amuro Tooru dẫn Whisky rời đi, tránh những vị trí có thể bị phát hiện. Quay trở lại khu vực thành phố, họ trốn vào một con hẻm nhỏ.
"Phù--" Whisky dừng lại, nhìn Amuro Tooru dựa vào tường, kéo chiếc khẩu trang màu đen trên mặt xuống để lộ khuôn mặt rám nắng, tay kia tháo chiếc mũ lưỡi trai, mái tóc vàng ướt đẫm mồ hôi vì chạy liên tục.
Whisky thì không đổ nhiều mồ hôi lắm, cậu quan sát xung quanh, mặc dù nơi này đã gần khu vực thành phố, nhưng con hẻm này lại khá vắng vẻ.
Amuro Tooru dùng tay vuốt vài sợi tóc dính trên trán, vừa điều hòa nhịp thở, vừa ném chiếc ba lô đang đeo sau lưng xuống đất, ngồi xổm xuống kéo khóa.
Đưa đến trước mặt Whisky là một chiếc áo khoác màu trắng hoàn toàn mới, của anh là một chiếc màu xám.
Tủ quần áo của Whisky toàn là màu đen, trắng và xám, mà màu đen lại là màu chủ đạo, Amuro Tooru sáng nay vất vả lắm mới tìm ra được hai chiếc áo khoác màu xám và trắng này.
"Thay đi." Amuro Tooru nói ngắn gọn.
Mặc dù vừa rồi hai người đều đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng đặc điểm bên ngoài đã bị ghi nhớ, đi ra ngoài như vậy rất có thể sẽ bị phát hiện.
Whisky nhận lấy, còn Amuro Tooru nhanh chóng cởi chiếc áo khoác trên người ra, thay chiếc áo khoác mới vào.
"Whisky." Amuro Tooru gọi.
Whisky vừa cởϊ áσ khoác quay đầu nhìn anh, Amuro Tooru đã thay chiếc áo khoác màu xám, vừa đội một chiếc mũ len màu nâu cà phê lên đầu vừa nói: "Cậu giấu quần áo chúng ta thay ra đi, đừng để người ta dễ dàng phát hiện."