Khu nhà trái phép trong khu đèn đỏ mọc san sát, các con đường nhỏ nối liền cũng rối loạn, lộn xộn, quanh co khúc khuỷu. Những mái nhà thấp bé chồng chéo lên nhau, nhấp nhô như những gợn sóng nhẹ, phản chiếu ánh chiều tà màu cam đỏ.
Thịnh Sí vừa tan học, đang trên đường từ trường về căn hộ chung. Hắn đeo một chiếc túi trên vai, đi qua con hẻm hẹp.
Hắn vô cùng chán nản lắng nghe tiếng ồn ào trong tai nghe Bluetooth, giao diện điện thoại dừng lại ở cuộc trò chuyện nhóm sôi nổi của nhóm bạn cấp ba.
Đám bạn cũ alpha đang hào hứng trò chuyện trong cuộc gọi nhóm, khi thì khoe khoang về cách làm thế nào để thả thính được hai mươi Omega ở đại học, khi thì bàn tán những câu chuyện muôn màu muôn vẻ từ thời cấp ba.
“À này, mấy cậu còn nhớ tên Beta học trên tụi mình hai khoá hồi cấp ba không?”
Cấp ba, trên hai khoá, Beta.
Chỉ cần vài từ mơ hồ như vậy cũng đủ khiến mọi người xác định được đang nói về ai, và có thể làm cả đám Alpha đồng loạt bật cười đầy ám muội, chỉ có thể là người đó.
Một Beta ngu ngốc nhưng thật sự rất đẹp.
Một Alpha nào đó rõ ràng hứng thú hẳn lên: “Úc Chu à, cậu nói Úc Chu? Sau này không nghe tin tức gì về anh ta nữa. Giờ anh ta sao rồi?”
“Nghe nói có người từng thấy anh ta ở khu đèn đỏ đó. Một Beta bỏ học, đến cái nơi như vậy, cũng biết tận dụng gương mặt trời sinh của mình, chậc, tận dụng triệt để, tận dụng triệt để thật.”
“Anh ta làm ở quán nào vậy? Lần sau tôi cũng đến ủng hộ anh ta chút nha, ha ha.”
“…”
Thịnh Sí nghe nãy giờ, lần đầu tiên mở miệng, giọng rất lạnh: “Đừng nói về anh ta nữa.”
“Ồ ồ đúng rồi, quên mất anh Thịnh ghét tên Beta đó mà, mọi người đừng nói về anh ta nữa, xui xẻo.”
Mấy Alpha lập tức phụ họa, tỏ vẻ ghét bỏ, còn làm mấy tiếng “phì phì” để xua đuổi, nhưng trong lòng vẫn tiếc nuối như chưa nói đủ.
Đám Alpha này, lúc thì to mồm, lúc lại hùa theo, đúng là ngu ngốc.
Thịnh Sí nghĩ thầm, đôi mày vương một tầng u ám, ánh mắt lóe lên những cảm xúc khó đoán, như có gì đó đang cuộn trào trong lòng hắn.
Trước khi chuyển đến khu đèn đỏ này, thực ra đã lâu rồi hắn không nghĩ đến Beta kia.
Hắn vốn nghĩ rằng, giờ có gặp lại Beta đó chắc cũng không nhận ra được nữa, khuôn mặt phấn trắng như cừu non, dái tai đầy đặn có nốt ruồi, lông mi dài và rậm —
Nhưng, hiện tại, hắn và Beta đó lại chuyển đến chung một căn hộ, cùng sống dưới một mái nhà.
Khuôn mặt đó, giống y hệt như trong ký ức của hắn, thậm chí bây giờ lại càng thêm quyến rũ.
Thịnh Sí nhíu mày suy nghĩ, không khỏi có chút hối hận.
Hắn vừa rồi không nên lạnh lùng lướt qua như vậy. Hắn chỉ ghét cái cách đám Alpha kia dùng giọng điệu đó để nhắc đến Úc Chu nên mới lên tiếng ngắt lời. Nhưng bọn chúng lại tưởng hắn cùng phe với chúng.
Khó chịu thật.
Khi về đến căn hộ chung, trong nhà yên ắng đến lạ.
Thịnh Sí đang định về phòng mình, ánh mắt vô tình lướt qua cánh cửa đóng kín phòng Úc Chu, định rời đi thì lại chú ý thấy phòng của Tần Minh có gì đó kỳ lạ.
Phòng khách không bật đèn, trong ánh sáng lờ mờ chỉ có một tia sáng le lói hắt ra từ cánh cửa khép hờ của phòng Tần Minh.
Qua khe cửa, mơ hồ thấy trên giường Tần Minh có một người đang nằm, còn Tần Minh thì đang chống tay phía trên người đó, mái tóc dài màu vàng nhạt rủ xuống bụng trần của người nằm bên dưới.
Dưới ánh đèn, mảng bụng nhỏ gầy gò ấy trắng đến mức gần như phát sáng.
Vòng eo mảnh khảnh, đơn bạc như vậy, Thịnh Sí đã nhìn qua thì không thể nào quên được. Đó rõ ràng… là Úc Chu.
Ánh mắt Thịnh Sí lập tức đông cứng lại.
Chỉ thấy Tần Minh một tay kéo vạt áo của Úc Chu lên, tay kia nắm lấy cạp quần của Úc Chu, chuẩn bị kéo xuống —
“Anh đang làm cái quái gì vậy?”
Thịnh Sí không biết từ lúc nào đã xông vào phòng Tần Minh, cơ thể hành động nhanh hơn suy nghĩ, một cú đấm mang theo luồng gió mạnh đã vung tới.
Tần Minh phản ứng cực nhanh, né được, nhưng cũng không tránh khỏi việc ngã khỏi chiếc giường quá nhỏ, kéo theo cả đống đồ đạc rơi rầm rầm xuống đất, phát ra một chuỗi âm thanh ầm ĩ.