Trở Về Năm 2000, Ngày Ngày Học Tập, Tiến Về Phía Trước

Chương 3.3: Đi Học Lại

Lâm Vi vẫn luôn thắc mắc: phải chăng trước cổng trường nào cũng sẽ có một cửa hàng văn phòng phẩm tên là Thần Quang? Nhưng dù sao, đây cũng là nơi không thể thiếu đối với học sinh. Giống như chiếc túi thần kỳ của Doraemon, bất cứ vật dụng nào cần thiết cho trường học cũng đều có ở đây.

Quả nhiên, Lâm Vi vừa bước vào đã nhìn thấy một loạt khăn quàng đỏ treo trên giá. Bên cạnh còn có mấy bạn học khác cũng đang vội vã mua khăn như cô.

Cầm chiếc khăn vừa mua, Lâm Vi nhanh chóng đeo lên cổ, lần này cô vượt qua đội kiểm tra một cách thuận lợi.

Trường tiểu học ở thành phố một kéo dài sáu năm học, nên Lâm Vi vẫn nhớ phòng học của mình ở đâu. Nhưng chỗ ngồi của mình năm lớp hai thì cô hoàn toàn không nhớ nổi.

Khi đang lấp ló ngoài cửa lớp, một nam sinh bất chợt nhìn thấy cô. Cậu lập tức đưa tay lên miệng làm loa, hét lớn với giọng đầy kích động: “Lâm Vi đã trở lại!”

Ngay lập tức, cả lớp ùa đến vây quanh cô. Cảm giác như được làm “ngôi sao giữa biển người” khiến Lâm Vi không khỏi bất ngờ. Trong đầu cô mơ hồ nghĩ: Hóa ra hồi nhỏ mình có nhân duyên tốt đến vậy sao?

Đột nhiên, một cô bé chạy vọt tới trước mặt cô, giơ tay ra làm bộ xua đuổi đám đông: “Mọi người tránh ra, để Lâm Vi nghỉ ngơi!”

Lâm Vi nhận ra đó là Diệp Hi Bối – cô bạn thân của mình. Mẹ của Diệp Hi Bối cũng là giáo viên ở trường trung học Số 1, hai cô bé đã học chung lớp từ tiểu học cho đến tận năm lớp 11 trước khi bị phân ban.

Diệp Hi Bối đuổi đám bạn học tản ra, cẩn thận dìu Lâm Vi về chỗ ngồi của cô. Sau đó, cô bé nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập lo lắng: “Vi Vi, bệnh của cậu khỏi hẳn chưa?"

Những bạn học khác đi theo sau cũng nhìn cô với vẻ mặt tương tự.

Lần này, Lâm Vi đã xin nghỉ nửa tháng. Theo lời chủ nhiệm lớp, cô bị bệnh khá nặng.

Trong mắt những đứa trẻ lớp hai, khoảng thời gian dài như vậy đồng nghĩa với một căn bệnh nguy hiểm đến tính mạng. Đây chính là lý do khiến cả lớp nhiệt tình đến vậy.

Lâm Vi mất vài giây để hiểu chuyện, sau đó dở khóc dở cười giải thích: “Mình không bị bệnh nặng gì đâu, chỉ là thủy đậu thôi."

Nghe xong, đám bạn mới chịu giải tán, để lại không gian cho cô.

May mắn là qua đó, cô cũng tìm được chỗ ngồi của mình. Đặt cặp sách xuống, Lâm Vi lấy sách ngữ văn ra. Năm thứ hai vẫn chưa có môn tiếng Anh, nên giờ học sớm chỉ xoay quanh việc đọc sách ngữ văn.

Một lát sau, chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên ngữ văn – cô Trần Viễn Phượng – bước vào.

Cô Trần có dáng người trung bình, hơi mập. Trên khuôn mặt lúc nào cũng là nụ cười hiền lành. Nhưng một khi cô giáo nổi giận, ngay cả những nam sinh nghịch ngợm nhất cũng không dám hó hé trước mặt cô giáo.

Vừa bước vào, cô Trần quét một lượt lớp học. Các bạn nhỏ vốn đang thì thầm liền nhanh chóng mở sách, chăm chỉ đọc bài. Cô giáo sắp xếp nhiệm vụ học thuộc lòng trong ngày, sau đó chậm rãi đi tuần tra khắp phòng.

Mỗi khi cô giáo dừng chân ở một chỗ, giọng đọc bài ở đó lập tức vang to hơn hẳn.

Khi đến chỗ Lâm Vi, cô Trần cúi xuống hỏi han: "Vi Vi, em thấy trong người thế nào rồi? Đã khỏi hẳn chưa?"

Cô Trần vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng Lâm Vi, ánh mắt hài lòng khi thấy bài tập của cô vẫn đầy đủ dù nghỉ ở nhà. Sau đó, cô Trần rời đi, tiếp tục kiểm tra những bạn khác.

Vừa bước qua, cả lớp như đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Tiếng thở dù khẽ nhưng cũng khiến Lâm Vi phải bật cười.

Giữa giờ đọc bài, một bạn trong lớp tìm đến cô để kiểm tra bài học thuộc.

Phải nói thêm, Lâm Vi hiện đang là tổ trưởng của nhóm mình. Trong môi trường tiểu học, các chức danh như lớp trưởng, lớp phó nghe thì oai, nhưng thực quyền thì vẫn phải kể đến tổ trưởng.

Từ việc phân chia công việc vệ sinh đến kiểm tra bài vở, tổ trưởng đều phải phụ trách. Có thể nói, tổ trưởng như Lâm Vi chính là người "nắm quyền sinh sát" trong tay.

Bạn đứng trước mặt cô tên là Lưu Nhã Hân. Trong lúc bạn đọc bài, Lâm Vi khẽ lật lại danh sách nhóm, cố ghi nhớ tên của từng người.

Lưu Nhã Hân đọc rất trôi chảy. Đến khi bạn đọc xong, Lâm Vi thoải mái gật đầu, đánh dấu vào sổ điểm của nhóm.

Nhưng Lưu Nhã Hân không rời đi, cau mày nói: “Nhưng cậu chưa ghi điểm cho mình!"