Chờ Hạ Tuệ Ngân vừa rời đi, Lâm Vi liền buông quyển sách trong tay, ném nó xuống ghế sofa. Những trang sách tranh vẽ đơn giản kèm vài dòng chữ tập ghép âm đơn điệu chẳng mấy hấp dẫn đối với cô.
Cô đưa mắt nhìn quanh căn hộ nhỏ, nơi từng gắn bó như một phần không thể thiếu trong ký ức. Đây là căn nhà mà trường học phân cho các giáo viên chưa có nhà riêng, nơi gia đình cô sinh sống từ lâu trước khi chuyển đi khi cô vào trung học cơ sở.
Căn hộ không lớn, chỉ đủ không gian cho hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn kiêm bàn học, một nhà bếp nhỏ, và một phòng vệ sinh.
Bàn ăn, đặt ở vị trí có ánh sáng tốt nhất, luôn được giữ sạch sẽ. Đôi khi, nó còn được sử dụng làm bàn học.
Phía sau bàn ăn là chiếc tủ âm tường với các cánh cửa đóng kín, bên trong chất đầy những chồng sách cao ngất. Hai tầng trên là sách của cha mẹ – Hạ Tuệ Ngân và Lâm Thủy Vinh, còn tầng dưới dành riêng cho Lâm Vi. Tuy nhiên, ngoài sách vở, cô thường giấu thêm vài món đồ chơi nhỏ vào đó.
Hạ Tuệ Ngân và Lâm Thủy Vinh đều không phải người bản xứ. Họ xuất thân từ một thôn nhỏ ở Dương Trạch, cùng thi đậu vào trường sư phạm và sau đó được phân công về dạy ở trường trung học Số 1.
Thời gian làm việc chung dần gắn kết họ, đưa hai người đến với nhau bằng một cuộc hôn nhân tự nhiên, giản dị.
Cả hai đều là con cả trong gia đình, nổi bật với thành tích học tập xuất sắc. Nhưng chính những điểm chung ấy lại tạo nên sự trái ngược trong tính cách. Nếu như Hạ Tuệ Ngân mạnh mẽ, hiếu thắng, thì Lâm Thủy Vinh lại ôn hòa, điềm tĩnh.
Trong gia đình, Hạ Tuệ Ngân luôn giữ vai trò “nghiêm mẫu”, còn Lâm Thủy Vinh là “từ phụ”. Ông thường bao che những lỗi nhỏ của con gái, trong khi bà lại nghiêm khắc, đòi hỏi cao ở cả bản thân lẫn con cái.
Lâm Vi nhớ lại, khi còn nhỏ, cô từng thích thú trước cảnh người ta chơi piano trên TV. Thấy vậy, Hạ Tuệ Ngân không chút do dự đăng ký cho cô học đàn ở nhà văn hóa.
Học phí chiếm gần nửa lương của bà, nhưng bà vẫn chấp nhận.
Ban đầu, Lâm Vi rất chăm chỉ, nhưng dần dần cô nản lòng vì những buổi tập luyện khô khan. Dù vậy, mẹ không cho phép cô bỏ cuộc, buộc cô duy trì việc học đàn đến tận trung học cơ sở trước khi phải từ bỏ vì áp lực học hành.
Việc học tập của Lâm Vi cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt. Là con của giáo viên, cô gần như không có bất kỳ không gian riêng tư nào.
Mọi hành động, dù là nhỏ nhặt như nói chuyện trong lớp, cũng nhanh chóng đến tai mẹ cô. Dưới sự giám sát ấy, thành tích học tập của Lâm Vi luôn ổn định, nhưng áp lực lúc nào cũng đè nặng trên vai.
Chỉ đến khi học lớp 11, lần đầu tiên cô mới phản kháng. Cô tự ý từ bỏ ban xã hội – lĩnh vực sở trường – để chuyển sang ban tự nhiên, lấy lý do rằng học ban tự nhiên sẽ giúp chọn trường đại học dễ dàng hơn. Thực chất, đây chỉ là cách cô âm thầm chống lại mẹ.
Thời điểm biết chuyện, Hạ Tuệ Ngân giận dữ đến phát điên. Bà không ngừng chất vấn “Tại sao?”
Thậm chí, bà còn nghi ngờ rằng con gái yêu đương với ai đó trong lớp khoa học tự nhiên, nên lén lút dò la.
Đến khi trưởng thành, Lâm Vi vẫn không hiểu tại sao lúc ấy mình lại cố chấp như vậy. Có lẽ đó là sự nổi loạn muộn màng, như một cách “trả đũa” mẹ: “Mẹ muốn con làm, con nhất quyết không làm!”
Nhưng dù giận dữ thế nào, Hạ Tuệ Ngân vẫn kiên quyết ép cô quay lại lớp ban xã hội.