Hoàng hôn buông xuống ánh sáng dần dần tiêu tan sắc trời chỉ còn lại màu xanh thẫm.
Kỳ Tử Nhạc mơ màng tỉnh lại, linh quang từ từ hé mở, đợi đến khi tỉnh táo hơn đã là một lúc sau, nheo nheo mắt vài cái nhìn quanh mới ý thức được mình đang ở một nơi xa lạ, đây là đâu? đây rõ ràng không phải phòng của nàng?
Trong đầu từ từ nhớ lại mọi chuyện, lúc đó ngã xuống nàng vẫn còn ở trong cung vậy là ai đã cứu nàng? nhìn lại chỉ thấy nàng đang ở trong một căn phòng rộng lớn, nhìn chung đây không phải là nơi bình thường, như chợt nhớ ra gì đó vội xốc chăn lên nhìn xuống y phục, sắc mặt vốn đã xanh xao, môi khô nức nhưng lại bị dọa cho một phen kinh hãi đến nỗi trên mặt lúc này không còn một giọt máu huyết nào. Y phục của nàng đã bị ai đổi? Thân phận của nàng? Chẳng lẽ đã bị phát hiện? Kỳ Tử Nhạc trong đầu đang lúc hỗn loạn thì chợt nghe có người mở cửa.
"Nương nương, xem ra chưa tỉnh." Tiếng của một cung nữ vang lên.
"Chắc cũng sắp tỉnh rồi. Ngươi mau đi chuẩn bị ít cháo sẵn tiện lấy thêm mấy chậu than nữa đi."
"Dạ nương nương."
Kỳ Tử Nhạc nằm nhắm mắt ở trên giường, nghe vị cung nữ kia gọi hai chữ 'nương nương' làm cho nàng khinh hồn bạc vía, là vị nương nương nào chứ? Nhưng mà khi nghe vị nương nương này nói chuyện hình như là đã nghe qua ở đâu rồi, vị cung nữ đó đi rồi Kỳ Tử Nhạc mới mở mắt ra, mở ra liền thấy trước mắt mình một thân cung bào xanh thẫm...thì ra là Liễu phi nương nương, thảo nào giọng nói lại quen đến như vậy.
"Ngươi tỉnh rồi sao?" Liễu Yên Nhược nhìn đến lại thấy người nằm trên giường mở mắt, liền tiến đến gần hỏi.
Kỳ Tử Nhạc nhìn Liễu Yên Nhược, trong mắt nàng mang theo vài phần phức tạp không rõ trong đó, Kỳ Tử Nhạc biết là vì sao, không kiên dè nói thẳng: "Nương nương trước đa tạ đã cứu ta, nương nương chắc hẳn đã biết thân phận của ta? Người muốn thế nào?"
Liễu Yên Nhược đối với lời nói của Kỳ Tử Nhạc chỉ cười nhẹ, người này lần nào cũng làm cho nàng không hiểu được, là do nàng lúc sáng vô tình thấy y nằm trên mặt đất nên mới kêu người cứu về, thân phận đương nhiên là nàng biết nhưng có ai lại tỉnh như vậy không? Còn hỏi nàng muốn thế nào? Qủa nhiên không sợ chết a, lá gan chắc cũng lớn bằng trời.
"Không cần lo lắng. Nể tình lúc trước ngươi đã giúp bản cung, bây giờ chỉ cần nói cho bản cung biết ngươi phẫn nam trang vào cung để làm gì? bản cung sẽ không truy cứu, thấy sao?" Liễu Yên Nhược nhướn mi hỏi, đưa ra đề nghị của mình.
Kỳ Tử Nhạc suy nghĩ một lúc mới đắn đo hỏi: "Chuyện này chỉ có nương nương biết hay là còn ai nữa không?"
Liễu Yên Nhược nhếch môi cười: "Chỉ có bản cung và nữ tì bên cạnh biết, hôm qua là do nàng thay y phục cho ngươi mà nàng là người cạnh bản cung từ khi bản cung mới vào cung, chuyện này cứ yên tâm."
"Ta phẫn nam trang thật ra là để vào đây tiếp cận một người." Kỳ Tử Nhạc nghe vậy mới yên tâm, nói.
"Muốn tiếp cận sao? Vậy người đó là ai chứ?" Liễu Yên Nhược ngạc nhiên nhướn mày hỏi.
Kỳ Tử Nhạc nhẹ giọng nói: "Thứ tội cho ta không thể nói danh của người này được, nhưng những chuyện này nhất định sẽ không tổn hại đến nương nương."
"Không tổn hại đến bản cung là được rồi
Vậy chuyện hôm nay hãy quên đi, xem như ta trả nợ cho ngươi là được." Liễu Yên Nhược gật đầu nhếch môi nói.
Kỳ Tử Nhạc nghe xong liền chống tay xuống giường, ngồi dậy nói, "Làm phiền nương nương quá rồi, bây giờ ta cũng nên rời khỏi đây..."
"Khoan đã! Ngươi vẫn còn chưa khỏi mà muốn đi đâu, ở đây tịnh dưỡng vài ngày rồi hẳn đi." Liễu Yên Nhược mắt thấy Kỳ Tử Nhạc ngồi dậy định rời đi mới vội bước đến giữ vai của Kỳ Tử Nhạc lại, chính mình ngồi ở mép giường ép nàng nằm trở lại giường.
"Đa tạ nương nương." Kỳ Tử Nhạc nhìn Liễu Yên Nhược lại gật gật đầu, nằm trở lại xuống giường, xem ra nàng vẫn chưa hồi phục chưa thể vội vã đi được. Đối với nàng mà nói chuyện bị phát hiện là nữ nhân cũng không quan trọng mấy, cho dù bị uy hiếp bất quá nàng sẽ rời khỏi đây trở về như trước đây thôi, với lại nàng tin Liễu Yên Nhược đã nói như vậy thì sẽ không lấy đó mà uy hiếp nàng nữa.
Kỳ Tử Nhạc cứ như vậy tịnh dưỡng ở Yên Linh cung hai ngày, mà Liễu Yên Nhược lại rất tận tình chăm sóc, cùng Kỳ Tử Nhạc nói chuyện dường như rất hợp ý, chăm sóc đặc biệt như vậy Kỳ Tử Nhạc sớm đã khỏi bệnh rất nhiều, buổi trưa hôm nay sau khi dùng cơm cùng Liễu phi liền được nàng cấp cho cổ xe ngựa ra khỏi cung.
*
Kim Ninh Cung.
Thời gian trôi đi một cách nhanh chóng, không đợi bất cứ kẻ nào, vài ngày trước trước tẩm điện xuất hiện một người sau đó lại rời đi đến nay không thấy tăm tích đâu cả. Cố gắng tìm tin tức nhưng lại rơi vào hư không...
Màn đêm buông xuống nhanh chóng, bên trong sương phòng, Dạ Vi Tước ngồi một mình ở bên bàn cùng với tách trà ấm, đơn bạc chăm chú nhìn vào từng đường nét của bức họa được đặt trên bàn.
Chăm chú vào nó rất lâu đến mức không hề hay biết đã có người vừa vào phòng.
Ở bên ngoài, Kỳ Tử Nhạc theo cửa sổ dễ dàng phóng vào trong phòng, chân chậm rãi tiến đến trước, rất nhanh đã đến cạnh bên người đang chăm chú vào thứ gì đó trên bàn.
Dạ Vi Tước nghe thấy tiếng động theo bản năng ngẩng đầu nhìn, lại thấy Kỳ Tử Nhạc đang tiến về phía nàng. Đáy mắt kia suốt mấy ngày qua luôn luôn che đậy lo lắng cùng bất an khó thấy được nhưng chính ngay tại lúc này chợt hiện lên tia sáng, như là vui mừng như là mây đen u ám đã tiêu tan, nhưng mà Kỳ Tử Nhạc cũng không thấy được chuyển biến này.
"Tước nhi..." Kỳ Tử Nhạc bước đến gần Dạ Vi Tước nhẹ giọng gọi một tiếng, thanh âm nhu tình như nước, trong mắt tràn ngập chân thành có thể rõ ràng thấy không dấu đi đâu được.
Dạ Vi Tước bây giờ thật sự đã cảm nhận rõ ràng cảm giác trong lòng, có lẽ Kỳ Tử Nhạc đã thành công rồi, có lẽ đã từng bước xâm nhập phá vỡ bức tường phòng tuyến vững chắc sắc đá kia, từng bước từng bước tiến sâu vào trong tâm người, chỉ là thật không ngờ lại nhanh như vậy. Mấy ngày nay Kỳ Tử Nhạc không đến Kim Ninh Cung làm cho lòng người luôn ở trong trạng thái lo lắng, bây giờ nàng xuất hiện lại có chút vui mừng không thể hiểu được.
"Kỳ Tử Nhạc cớ gì phải vì ta mà làm như vậy? Muốn tự ngược bản thân mình sao?" Dạ Vi Tước nhẹ giọng nói trong lời nói như vừa trách Kỳ Tử Nhạc và cũng vừa tự trách mình, âm thanh nhẹ nhàng không có băng lãnh, "Tất cả đều không đáng!"
"Tước nhi nàng nghe đây, tất cả đều đáng, không có gì không đáng cả!" Kỳ Tử Nhạc đề cao âm lượng, phảng phất đâu đây nồng đậm mùi lửa giận, "Tước nhi...Mấy ngày nay không gặp ta không lẽ nàng không nói được lời nào tốt đẹp sao? Không hỏi thăm ta được lời nào sao? Chưa gì nàng đã muốn khước từ nữa rồi..."
Dạ Vi Tước trong lòng rối một mảng, trong lòng bởi vì người trước mắt mà đau lòng nhưng mà lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn, nàng không phải không lo lắng nhưng mà không biết phải mở miệng nói như thế nào cả, trong đầu thì suy nghĩ như vậy nhưng lại không biết diễn đạt thành lời. Kỳ Tử Nhạc muốn nghe lời dịu dàng ngọt ngào từ miệng nàng là chuyện không thể, là chuyện khó mà xảy ra, nàng chính là một người cứng nhắc, lãnh đạm như vậy.
"Vậy rốt cục ngươi muốn như thế nào mới vừa lòng?"
"Muốn nàng quan tâm ta một chút, muốn nàng để ta vào tâm nàng, muốn nàng yêu ta hơn một chút." Kỳ Tử Nhạc nói ra lời trong lòng, đó chính là khát khao nàng muốn có.
"Kỳ Tử Nhạc có phải đem thân giao cho ngươi là được phải không?" Dạ Vi Tước thở dài, đem hết can đảm nói ra. Một khi mói câu này, rõ ràng đã biết chuyện sắp tới xảy ra.
Dạ Vi Tước đứng trước mặt Kỳ Tử Nhạc cuối đầu hai tay nhẹ nhàng gỡ bỏ ngoại bào, ngoại bào từ vai theo đó chậm rãi rơi xuống đất.
Dạ Vi Tước tiếp tục động tác của mình, đưa tay từ từ cởi bỏ cung y, cung y vừa hé mở liền lộ ra làn da trắng như tuyết, áo chỉ mới trễ xuống một ít đủ để lộ ra hai bên vai ngọc cùng chiếc cổ vô cùng trơn mịn bóng loáng, hết sức mị hoặc mê người. Mở đến đó Dạ Vi Tước hơi chần chờ một chút, đôi bàn tay giữ chặt lấy vạt áo run lên nhè nhẹ, nhưng rất nhanh hạ quyết tâm định buông tay...đột nhiên lại nghe người trước mắt nói, làm cho mọi động tác trên tay của nàng đều dừng lại.
"Tước nhi ta không phải có ý này!" Kỳ Tử Nhạc thần sắc đại biến từ khuôn mặt xanh xao lại trở nên đỏ bừng bừng, linh quang bắt đầu chuyển biến, trong lòng một mớ hỗn loạn. Kỳ Tử Nhạc rất mau vươn tay áp vào tay đang giữ y phục của nàng, kéo y phục của nàng trở về lúc đầu, đôi tay cũng vì vậy run lên.
Dạ Vi Tước nghe vậy liền dừng động tác, đối diện với Kỳ Tử Nhạc. Bình thản đến lạ thường.
Kỳ Tử Nhạc giọng nói yếu ớt xen lẫn một chút phẫn nộ: "Dạ Vi Tước rốt cục nàng xem ta là loại người gì?"
Dạ Vi Tước nhìn Kỳ Tử Nhạc, trong lòng lại thấy khó chịu, chỉ thản nhiên buông một câu: "Đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao?"
Chẳng phải Kỳ Tử Nhạc nói muốn nàng, muốn? Chẳng phải thân thể nàng sao?
Biểu tình thản nhiên của Dạ Vi Tước làm cho Kỳ Tử Nhạc ưu thương một trận, chỉ cảm thấy như vừa bị một dao cắm sâu vào trong lòng vô cùng đau đớn, đáy mắt phủ một tầng sương mỏng, trực tiếp đối diện với Dạ Vi Tước: "Tước nhi tại sao nàng không tin tình cảm của ta? Đối với ta, nàng vĩnh viễn hơn bất cứ thứ gì trên đời này nàng có biết không?"
Dạ Vi Tước cúi đầu nhẹ thở ra, nhỏ giọng nói: "Là ta tự nguyện!"
Hai tay Kỳ Tử Nhạc gắt gao nắm lấy bả vai của Dạ Vi Tước, nhấn mạnh từng câu: "Nàng nhìn đi! nhìn xem ta có điểm nào giống bọn nam nhân ngoài kia? Tại sao nàng luôn áp đặt ta vào bọn họ? Có phải nàng nghĩ ta làm những chuyện này là muốn mua vui trên thân thể của nàng sao?"
Kỳ Tử Nhạc cố gắng nói, càng nói trên mặt càng bi thương. Dạ Vi Tước cởi bỏ cung y đương nhiên là có ý kia, ai nói nàng không muốn, nói trắng ra chính là thèm khát muốn chết! Nàng thực sự rất muốn có Dạ Vi Tước, chỉ khi có được nàng ấy bản thân mới giảm được lo sợ nhưng là suy cho cùng chẳng phải chỉ có được một lần rồi vĩnh viễn mất đi sao? Điều quan trọng nàng cần chính là tâm can của nàng ấy, nàng sẽ chờ đến một ngày Dạ Vi Tước sẽ cam tâm tự nguyện....
Dạ Vi Tước không hề nói thêm tiếng nào nữa.
Kỳ Tử Nhạc nhìn biểu tình im lặng của nàng hai tay đang nắm lấy bả vai liền run lên, hai tay buông xuống nắm chặt thật chặt, tâm của nàng như muốn chìm vào đáy sâu vực thẩm, trái tim lại được thêm một nhát dao, Kỳ Tử Nhạc âm thanh không cường đại nữa mà chỉ nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, nàng nghĩ rất đúng, ta chính là người như vậy đó! Nhưng ta là mê luyến nàng, thân thể nàng nhưng ta muốn nàng vì yêu ta mà tự nguyện chứ không phải lấy thân nàng ra để trao đổi."
Vồn dĩ không cần trao đổi mua bán, vốn dĩ không cần thương hại.