Ngự hoa viên rộng lớn được bố trí trồng rất nhiều loại hoa thơm cỏ lạ quý hiếm, cây cối trải dài khắp nơi, một màu xanh bao phủ vô cùng đẹp mắt, cảnh đẹp như vậy dùng để thưởng thức quả là không gì sánh bằng.
Hôm nay ngự hoa viên lại đặc biệt được một trận náo nhiệt ồn ào trái lập với bình thường. Cả một đám người xuất hiện làm náo loạn cả một góc sân viên, chỉ trong trong lát đã tạo nên sự hỗn loạn không nhỏ, chính là một đám cung nữ thái giám mặt xanh mày xám chạy hớt hãi rượt theo một đứa bé.
"Công chúa...công chúa người mau dừng lại, rất nguy hiểm! Công chúa a..." Tiếng la thất thanh của một tên thái giám vang lên, tiếng nói kia đôi phần ẻo lả, nghe thế nào cũng không tránh khỏi một chút chua tai.
Tiếng la hét cùng với vô số bước chân vang vọng không hề nhỏ.
Mặc cho tiếng la hét của bọn người phía sau, thân ảnh nhỏ nhắn kia vẫn nhanh nhẹn chạy về phía trước, bỏ xa đám cung nữ thái giám cả một đoạn xa.
Ở phía bên kia, chỉ mới vừa đi qua ngự hoa viên một lúc, Kỳ Tử Nhạc đã nghe thấy nhiều âm thanh kì lạ, âm thanh hỗn loạn cứ như vậy vang vọng bên tai, nàng muốn đi xem thử chuyện gì đang xảy ra, mà lại nháo nhào như vậy.
Đi đến khoảng sân rộng lớn phía trước, chỉ là không ngờ sẽ có tình cảnh này xảy ra, một đám người hớt hãi chạy theo sau một đứa bé khoảng bốn năm tuổi, mà đứa nhỏ này lại đang chạy về phía nàng, tốc độ lại rất nhanh, tựa như một con thỏ con đang lao tới mục tiêu.
Thật sự rất gần rồi, tốc độ của tiểu hài vô cùng nhanh, đôi chân nhỏ kia bất chấp tất cả mà chạy. Cuối cùng lại không thể kiểm soát, một khắc kia đã trượt chân vấp ngã, cả người lao về phía trước.
Kỳ Tử Nhạc theo bản năng, nhanh như chóp phi thân về trước, vừa lúc ôm gọn hài tử này trong tay mình. Đến khi đứng vững trên mặt đất, mới buông hài tử này ra, ôn nhu nhìn nàng hỏi: "Có sao không? Tại sao lại chạy nhanh như vậy, sẽ rất nguy hiểm đó."
Một đám người từ phía sau lúc này mới chạy đến, ai nấy cũng thở gấp, trên mặt không có nửa điểm máu, y phục, tóc tai tán loạn hết cả lên, trong vô cùng thảm hại.
Vài giây sau mới có một tên công công bước đến, chính là tên vừa nãy dẫn đầu, hắn ngồi xuống ngang với tiểu công chúa, khuôn mặt hắn tái nhợt lo lắng hiện rõ: "Công chúa người không sao chứ? Hại cho nô tài một phen kinh hãi, may mắn không sao, thật tốt quá thật tốt quá." Lại xoay qua người bên cạnh, cúi đầu một cái, "Đội ơn đại nhân vừa rồi đã giúp đỡ."
"Cảm ơn ngươi vừa rồi đã giúp ta." Tiếng nói non nớt trong trẻo của Liêu Vân Tâm vang lên, hướng đến người vừa đỡ mình cảm kích, vừa nói xong, mặt mày đã nhăn nhó, bĩu môi nhỏ của mình, "Nhưng mà...Hoàng âu của ta bay mất rồi!"
Nhìn hai má phòng lên đáng yêu rồi đến biểu hiện rất là khó coi trên mặt của tiểu công chúa, nàng rất là muốn cười nhưng lại kìm chê ́đi, chỉ hỏi nhỏ: "Là con chim Hoàng âu sao?"
Kỳ Tử Nhạc vừa nói xong chưa kịp nghe câu trả lời từ tiểu công chúa, đã nghe thấy tiếng gọi thanh mảnh mà uy nghiêm vang lên.
"Tâm nhi!"
Theo bản năng ngẩng đầu nhìn, từ xa xa lại thấy thân ảnh nữ nhân cung bào hoa lệ quý giá cùng vài cung nữ phía sau đang tiến đến.
Đợi nàng đến gần mới biết là ai, Kỳ Tử Nhạc vội vàng hành lễ:
"Tham kiến Liễu phi nương nương."
"Mau miễn đi." Liễu Yên Nhược đưa mắt nhìn người trước mắt nhẹ nhàng nói, lại quay sang Liêu Vân Tâm nghiêm mặt, khiển trách nàng, "Vân nhi tại sao lại không nghe lời? Con có biết mình hư lắm không?"
"Mẫu hậu...mẫu hậu không phải như vậy đâu!" Liêu Vân Tâm vừa nghe mẫu hậu trách mình, lập tức uỷ khuất nói, hai tròng mắt sớm đã ngấn nước, trong rất là khổ sở, "Hoàng âu của con bay đi mất tiêu rồi, mẫu hậu con chỉ muốn tìm lại nó nên mới đuổi theo nó, không phải...không phải là không nghe lời mẫu hậu đâu!"
Liễu Yên Nhược nhìn tiểu công chúa thương tâm như vậy muốn trách lại thôi, ánh mắt dịu đi rất nhiều, vẫn là nhẹ nhàng ôm Liêu Vân Tâm vào lòng vỗ về: "Được rồi, không khóc, không khóc, mẫu hậu tìm cho con một con chim khác có được không?"
Nói xong liền hướng Kỳ Tử Nhạc, nói một lời cảm tạ, "Đa tạ đại nhân vừa rồi giúp đỡ Tâm nhi."
"Hạ thần không dám." Kỳ Tử Nhạc nghe xong lập tức khom người chấp tay thành quyền nói.
Liêu Vân Tâm vừa nghe tìm một con chim khác lập tức khóc oa oa lên, uỷ khuất tựa vào vai mẫu thân, kéo kéo tay áo của Liễu Yên Nhược làm nũng, mếu máo nói: "Mẫu hậu...mẫu hậu Tâm nhi chỉ muốn Hoàng âu thôi, những con khác đều không thích, không thích đâu!"
Liễu Yên Nhược thật sự hết cách với nàng, ánh mắt nghiêm túc nhìn tiểu quận chúa, trầm giọng nói: "Tâm nhi mẫu hậu đã dạy con như thế nào? Sao lại không ngoan như vậy? Nó đã bay mất rồi con nói xem mẫu hậu phải đi đâu tìm cho con bây giờ."
Kỳ Tử Nhạc nhìn nàng khóc thương tâm như vậy trong lòng một trận xót xa, khuôn mặt đáng yêu trắng như sữa vì khóc mà đã phiếm hồng một màu, trong lòng tự nhiên lại nổi lên ý tốt không ngờ: "Công chúa, đừng khóc nữa ta sẽ giúp người tìm lại con chim Hoàng âu đó có được không?"
Liêu Vân Tâm vừa nghe nói tìm lại Hoàng âu đó cho mình lập ngẩng đầu, tức thời quẹt nước mắt hai bên má, hít hít cái mũi nhỏ đo đỏ, đôi mắt long lanh nhìn Kỳ Tử Nhạc ngạc nhiên nói: "Lời ngươi nói có thật không?"
Nhìn đôi mắt trong trẻo long lanh ngập tràn nước mắt, cùng với hy vọng kia đang hướng về phía mình, Kỳ Tử Nhạc gật đầu chắc chắn nói: "Thật, ngày mai ta nhất định sẽ đem nó đến cho công chúa."
"Thật sao? Ngươi đúng là người tốt bụng." Liêu Vân Tâm ngừng khóc, được mẫu hậu dùng khăn lụa lao đi nước mắt, đôi môi nhỏ chu chu lên nói, trông vô cùng đáng yêu.
Liễu Yên Nhược cho thái giám dắt Liêu Vân Tâm đi trước, mới hướng Kỳ Tử Nhạc nói: "Nói như vậy nhưng đại nhân cũng không cần phải làm khó mình, thật sự sẽ không dễ dàng tìm được. Tiểu hài tử chỉ là nhất thời hứng thú, qua ít ngày sẽ quên, nói sao cũng đa tạ đại nhân hôm nay giúp đỡ."
Tìm một vật không cố định như vậy quả thật không có biện pháp, hoàn toàn không có cách tìm được. Đáp ứng Liêu Vân Tâm cũng chỉ là biện pháp tạm thời, tiểu hài tử qua vài ngày tự nhiên sẽ quên.
*
Sáng hôm sau, điều không ngờ được lại có thể xảy ra. Như lời đã hứa hôm qua với công chúa, Kỳ Tử Nhạc cầm trên tay một cái l*иg bên trong có một con chim nhỏ.
Hôm qua sau khi hứa với tiểu công chúa nàng liền đi tìm ngay, rất nhanh tìm được thấy nó.
"Phó thống lĩnh." Binh lính trước cửa cung thấy Kỳ Tử Nhạc liền hô một tiếng, sau đó đưa Kỳ Tử Nhạc vào bên trong điện.
"Tham kiến Liễu phi nương nương." Kỳ Tử Nhạc cúi người hành lễ.
Liễu Yên Nhược vừa nghe binh lính bẩm báo phó thống lĩnh cầu kiến đương nhiên không tránh khỏi bất ngờ.
"Phó thống lĩnh mau miễn lễ." Liễu Yên Nhược phất tay cho miễn.
"Đa tạ nương nương."
Liễu Yên Nhược cho thưởng tọa, di dời tầm mắt đến cái l*иg sắt nhỏ, trong mắt ẩn hiện tia khó tin, như thế nào lại có thể tìm được, nếu không phải Hoàng âu nàng sẽ không tin, nhưng thực sự là nó, màu sắc rất đặc biệt, lại có nhiều điểm quen thuộc, không thể sai được.
Nhìn sơ qua người trước mắt dáng dấp vẫn còn rất trẻ, dáng người cao gầy rất khác biệt so với những vị tướng quân khác trong triều, mà làn da lại trắng sáng bất đồng so với người khác rất nhiều, lúc đầu nhìn nàng còn nguyên tưởng người này là quan văn, nếu không có trường giáp nàng sẽ không tin người này là quan võ. Dáng dấp tuy rằng không cao lớn nhưng vẫn không thể phủ nhận mỹ mạo của người trước mắt được.
"Nương nương không biết đây có phải là Hoàng âu mà Công chúa nói?" Kỳ Tử Nhạc đưa l*иg sắt lên cao hỏi.
Liễu Yên Nhược cười nói: "Đúng là nó rồi, Tâm nhi thật sự rất thích nó, nhưng sao lại có thể dễ dàng tìm như vậy được, thật sự khó tin được!?"
"Chỉ cần cố gắng kiên trì một chút nhất định sẽ tìm được. Huống hồ hạ thần đã hứa với công chúa, không thể thất hứa được." Kỳ Tử Nhạc đối với lời Liễu Yên Nhược cười nói.
"Bản cung vốn tưởng nàng sẽ không nhắc đến nó nữa nhưng không ngờ một chữ cũng Hoàng âu hai chữ cũng Hoàng âu. Nếu không có phó thống lĩnh bản cung không biết phải làm sao mới được." Liễu Yên Nhược mỉm cười, trong đôi mắt hiện rõ sự cảm kích, tuy rằng chuyện không có gì lớn nhưng lại rất đáng xem trọng.
Dừng một chút mới nói nữa, "Phó thống lĩnh có thỉnh cầu gì không? Nói đi bản cung giúp khanh."
"Đa tạ nương nương, hạ thần không có thỉnh cầu gì cả chỉ là thần muốn giúp tam công chúa." Kỳ Tử Nhạc khách khí cười nói.
"Thật là không có?" Liễu Yên Nhược nhìn Kỳ Tử Nhạc nhướn mày ngạc nhiên hỏi.
"Là thật, thần hiện tại không có thỉnh cầu." Kỳ Tử Nhạc gật đầu, khẳng định chắc chắn nàng không có thỉnh cầu gì cả. Lại nhìn Liễu Yên Nhược đánh giá một lược, quả thật rất xinh đẹp, tuy rằng không hiện rõ, nhưng lại có gì đó như muốn yêu hoặc người khác, khí khái khó mà có được.
Người trước mặt gật đầu làm Liễu Yên Nhược nàng đặc biệt ngạc nhiên. So với tưởng tượng nhất định đòi thăng quan tiến chức mới đúng, nhưng người này cũng thật là lạ? Nàng thật không tin trong cung lại có người không cần vàng bạc danh lợi, tất cả người ở trong cung không ai không muốn mình thăng quan tiến chức, không ai không muốn mình có chút danh phận địa vị. Người trước thật là không hám danh hám lợi hay là còn nguyên do gì khác? Hay là đang có âm mưu lớn gì nữa sao?
"Vậy khanh lui trước đi. Sau này có việc gì cần cứ tìm đến đây, không gặp không quen biết, nhưng gặp rồi chính là hữu duyên." Liễu Yên Nhược nở nụ cười thân thiện, ngữ khí rất ôn hoà. Chỉ cảm thấy ấn tượng sâu sắc với người trước mắt. Cảm giác vô cùng đặc biệt xâm chiếm. Khó mà tìm được người có như vậy, vừa gặp đã chiếm thiện cảm không ít, trong vạn người đôi khi chỉ tìm được một người.