Đại tướng quân Tiết Phùng Châu sắp trở về kinh thành — Không đúng!
Tiết Phùng Châu đã trở về kinh rồi, không chỉ vậy, ngay khi y nhớ lại mọi chuyện, Liêm Hòa Đế đã băng hà, Tam hoàng tử lên ngôi. Khi ấy y vẫn còn ở chùa Bạch Mã, chưa quay về phủ Thừa tướng, hoàn toàn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Tam hoàng tử của Liêm Hòa Đế… Y nhớ vị hoàng tử này cũng chết trong biến cố Lập Đông. Sử sách cũng ghi lại, Tam hoàng tử có mối quan hệ thân thiết với Tiết Phùng Châu, và Tiết Phùng Châu luôn ủng hộ hắn lên ngôi.
— Vậy vận mệnh bị gian thần hãm hại của Tiết Phùng Châu liệu có thay đổi?
Lúc trước, đầu óc y hỗn loạn, chỉ nghĩ làm cách nào để cha mình thoát khỏi vòng xoáy này. Giờ xem ra, tạm thời không cần lo đến chuyện đó...
— Nắm bắt tiên cơ gì chứ, giờ lịch sử đã rẽ sang một hướng khác, phía trước là gì y cũng chẳng biết.
Lại là một màn đen tối trước mắt.
Tô Thầm suy nghĩ mông lung, cảm thấy rằng nếu đã không biết con đường phía trước sẽ ra sao, chi bằng tập trung vào chuyện của chính mình. Y muốn sống thật tốt, nhưng điều đó vốn đã không dễ dàng, càng không có tâm sức để lo đến vận mệnh của những nhân vật lịch sử.
“Cốc cốc! Cốc! Gió lạnh tràn về ——”
Tiếng người gõ mõ xuyên qua bức tường viện, lần nữa vang lên bên tai Tô Thầm.
Có lẽ là do trước khi ra ngoài đã không đóng chặt cửa sổ, Tô Thầm luôn cảm thấy có gió lùa vào. Y cúi đầu nhìn vết mực lớn loang lổ trên tờ giấy Tuyên, khẽ cau mày, đặt bút xuống, chỉnh lại vạt áo rồi đi kiểm tra cửa sổ.
Quả nhiên cửa sổ có một khe hở. Tô Thầm di chuyển thanh chắn phía trước cửa sổ, sau đó đóng chặt lại.
“Có trộm! Mau bắt trộm!”
Tiếng hét chói tai bất thình lình vang lên, ngay sau đó là âm thanh hỗn loạn từ bước chân bên ngoài viện.
Tiếng người bảo vệ vọng tới: “Tên trộm đâu rồi?”
“Hắn chạy hướng nào? Tên trộm đó thân thủ rất tốt, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.”
Bàn tay Tô Thầm đang cầm thanh chắn khẽ buông lỏng. Y kéo chặt áo khoác trên người, xoay mũi giày định mở cửa xem tình hình bên ngoài.
Vừa chạm tay vào cửa, cơ thể Tô Thầm bỗng khựng lại.
Một cơn gió lạnh ập tới, thổi tắt ngọn nến trong phòng. Một luồng hàn ý xâm chiếm khắp người y. Kẻ đứng phía sau rất gần, bàn tay thô ráp bịt kín miệng và mũi y.
Đầu óc Tô Thầm trong giây lát trở nên trống rỗng. Y không dám cử động, thậm chí cả hơi thở cũng cố gắng nhẹ nhất có thể.
“Đừng la.” Giọng nói trầm khàn của người phía sau vang lên, đó là một người đàn ông: “Nếu không —”
Câu nói chưa dứt nhưng hàm ý uy hϊếp đã rõ ràng. Tô Thầm ép mình bình tĩnh, gật đầu ra hiệu, sau đó nhẹ nhàng đẩy tay của người đàn ông, tỏ ý rằng y có điều muốn nói.
Có lẽ nghĩ rằng Tô Thầm không thể làm gì nguy hiểm, người đàn ông buông tay bịt miệng nhưng vẫn giữ y dưới sự kiểm soát.
Tô Thầm không phản kháng, chỉ khẽ nói: “Phòng của ta bình thường không có ai tới. Đại hiệp có thể buông ta ra trước được không?”
Kẻ phía sau không động đậy. Hắn nói: “Bên ngoài đang tìm ta.”
Tô Thầm: “…” Hắn không cần thiết phải nói ra điều đó!
Mặc dù y cũng đoán được người này chính là tên trộm mà bên ngoài đang truy lùng.
“Ta sẽ không để họ phát hiện ra ngươi. Ngươi có thể buông ta ra để chúng ta nói chuyện được không? Ngươi muốn tiền hay thứ khác?”
Người phía sau không đáp, lực kiềm chế vẫn không giảm, có lẽ đang cân nhắc xem Tô Thầm có nói dối hay không.
“Nếu có ai đến, ta sẽ bảo họ rời đi, tuyệt đối không để lộ ngươi đang ở đây.” Dù không biết người sau lưng là ai, nhưng hơi thở nóng rực cùng khí lạnh bức người khiến Tô Thầm sợ hãi. Y vẫn giữ giọng nói bình tĩnh để trấn an kẻ đó: “Bây giờ mạng ta nằm trong tay ngươi, ta đâu thể đùa giỡn với mạng sống của mình được.”
Ngoài viện vang lên tiếng bước chân dồn dập. Khi đến gần căn phòng của Tô Thầm, bước chân lại chậm hẳn đi.
Ngay sau đó, cửa bị gõ khẽ: “Công tử.”