Kim Ô giống như con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg, bay tán loạn khắp nơi, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện không có chỗ nào sạch sẽ, bụi bay lơ lửng trong từng ngóc ngách.
"Này, mau mở cửa ra!" Kim Ô gào lên.
Ứng Linh Lung yếu ớt che mũi: "Phải gọi là "bà chủ", lần sau còn không lễ phép như vậy là trừ lương đấy."
Nàng mở cửa, ba người vội vàng chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Ứng Linh Lung ngồi trên bậc thang trước cửa hàng, trầm ngâm suy nghĩ.
Mở quán gì bây giờ? Chỗ này vốn bán đồ ăn, nàng cũng không có nghề gì khác, chỉ biết nấu nướng, vậy thì chỉ có thể mở quán ăn thôi.
Điều kiện hiện tại như sau: Hai nhân viên không đáng tin cậy, một cửa hàng rộng hơn trăm mét vuông vừa bẩn vừa cũ, một bà chủ xinh đẹp tốt bụng lại nấu ăn ngon, cộng thêm 5000 đồng vốn khởi nghiệp.
Trừ điều thứ ba ra thì những điều còn lại đều ảm đạm vô cùng.
Ứng Linh Lung không hề nản lòng. Nàng đứng dậy đi vào siêu thị Phúc Đa Đa gần đó, một lát sau đã xách theo xô nước, cây lau nhà, khăn lau... cùng một đống dụng cụ vệ sinh đi ra.
Nàng đặt đồ trước mặt Kim Ô và Trọng Minh: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, dọn dẹp cửa hàng đi."
Trọng Minh nhận lấy xô nước, Kim Ô lùi lại một bước.
Ứng Linh Lung kéo dài giọng nói: "Kim Ô, cậu không muốn những yêu quái khác..."
Thiếu niên vội vàng giật lấy giẻ lau từ tay nàng: "Biết rồi!"
Vừa nhìn hai tên cu li kia lau dọn cửa hàng đầy bụi bặm và dầu mỡ, Ứng Linh Lung chống cằm, ngồi trên chiếc ghế sạch sẽ mới mượn từ siêu thị Phúc Đa Đa, nói về vấn đề lương thưởng của Kim Ô và Trọng Minh.
"Hai cậu có biết sinh viên là gì không? Tuổi thọ trung bình của con người không đến 80 tuổi, nhưng sinh viên phải học hành gần 20 năm, là nhóm người có trình độ học vấn cao nhất, rất được kính trọng."
Trọng Minh vừa lau nhà vừa nói: "Tôi biết!" Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã từng hỏi anh ta có bằng đại học không, hình như con người rất coi trọng chuyện này.
"Tôi hỏi ông chủ siêu thị bên cạnh rồi. Một sinh viên mới ra trường chỉ cần ba bốn ngàn đồng là có thể lừa... à không, thuê được, hai cậu chưa từng đi học ngày nào, nhưng vì đã cùng tôi gây dựng sự nghiệp, tôi cũng sẽ trả lương theo tiêu chuẩn đó. Thế nào, hào phóng lắm đúng không?"
Ứng Linh Lung ra vẻ "tôi thật là tốt bụng".
Ông chủ siêu thị còn nói với Ứng Linh Lung, nếu biết vẽ bánh thì tiền lương còn có thể ép xuống thấp hơn nữa. Đáng tiếc Ứng Linh Lung chỉ biết nướng bánh, không giỏi vẽ lắm.
Kim Ô đang lau quầy, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay hắn cách giẻ lau một khoảng như có một lớp màng chắn không khí, không hề chạm vào giẻ lau dính đầy dầu mỡ và bụi bẩn.