Sơn Hải Thực Đường

Chương 10

Nhưng mà sự kiện filter mắt to khá nghiêm trọng, Trọng Minh chắc chắn khó mà làm streamer lại được nữa.

Ứng Linh Lung nghe vậy thì rất vui mừng: "Phát sóng trực tiếp nổi tiếng như vậy, chắc chắn cậu có rất nhiều tiền nhỉ!"

Trọng Minh cứng đờ mặt: "Thật ra cũng không kiếm được nhiều lắm, hơn nữa tôi cũng không phải là không có tiêu xài gì, tuy không cần ăn cơm, nhưng tôi thích ăn ngọc cao, ngày xưa mọi người cũng dùng ngọc tương để cúng tôi."

Ứng Linh Lung lạnh nhạt nói: "Nói tiếng người đi."

Lúc này có tiếng gõ cửa, Trọng Minh quen thuộc đưa tay ra nhận túi cơm hộp từ ngoài cửa.

Anh ta lấy ra một chai rượu sake từ trong túi, nói ngắn gọn: "Tiền đều mua rượu hết rồi."

"Đến quán của cô làm việc trả nợ? Không được!"

Trọng Minh và Kim Ô đồng thanh nói.

Kim Ô nghe thấy yêu cầu vô lý này, vẻ mặt lộ ra sự khinh thường: "Đường đường là Kim Ô, sao có thể đi làm thuê ở một quán ăn nhỏ của con người?"

Trọng Minh có thái độ tốt hơn một chút, nhưng lý do lại càng thêm buồn cười: "Tôi thi chứng chỉ không đậu, không được ra ngoài."

Ứng Linh Lung sáng mắt lên, hai nhân viên này nàng đều muốn hết. Nàng là con người, thiếu Trọng Minh và Kim Ô, tỷ lệ phi nhân loại sẽ không đạt 50%, quán ăn sẽ không được phép kinh doanh.

Vì vậy nàng gọi điện cho Dương chủ nhiệm: "Dương chủ nhiệm, tôi là Ứng Linh Lung đây. Không không không, tôi không định bán cửa hàng nữa, tôi muốn kinh doanh. Tôi có một nhân viên, anh ta thi chứng chỉ lưu trú nhân gian không đậu, có thể đặc cách cho anh ta vừa làm việc vừa ôn thi không?"

"Vâng, là Trọng Minh Điểu. Tôi thấy tinh thần anh ta không được ổn định lắm do phòng phát sóng trực tiếp bị đóng cửa, đã có xu hướng ra đường chạy khỏa thân, tôi nghĩ nếu anh ta làm việc ở quán của tôi thì có thể thường xuyên tiếp xúc với con người, tâm trạng chắc chắn sẽ ổn định hơn, hơn nữa tôi còn có thể giám sát anh ta, đảm bảo anh ta mặc quần áo đàng hoàng."

"Không thành vấn đề. Dương chủ nhiệm, có tôi giám sát, đảm bảo trong vòng một tháng anh ta sẽ thi đậu."

Ứng Linh Lung cúp máy, nháy mắt với Trọng Minh: "Thu phục."

Trọng Minh vẫn luôn muốn ra ngoài xem thử, nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, chỏm tóc trên đầu cũng dựng đứng lên sung sướиɠ.

Kim Ô có vẻ cứng đầu hơn, không dễ lừa cũng không đánh lại. Hắn biết Ứng Linh Lung không làm gì được hắn, hoa văn vàng kim ở đuôi mắt thiếu niên chuyển động, hơi ngẩng cằm lên, kiêu ngạo nói: "Chuyện đi làm tôi coi như không nghe thấy, tiền nợ cô tôi sẽ nhanh chóng trả hết."