Bậc Thầy Huyền Học Cứu Vớt Phản Diện Hoắc Thiếu Bệnh Kiều

Chương 1

Ọt ọt ~

Khi đi ngang qua một quán bán bánh và hoa quả ven đường, bụng Giang Nguyễn cồn cào.

Cô kéo một vali, trán đang bị thương, khuôn mặt trắng nõn mềm mại trông có chút đáng thương vì cơn đói bụng.

"Ông chủ, xin hỏi tôi có thể xem một quẻ cho ông để đổi lấy một chiếc bánh kếp hoặc trái cây được không?"

Ông chủ nhìn cô bé xinh đẹp với nụ cười thân thiện và chất phác: "Cô bé, con có biết xem bói là gì không? Không cần bói đâu, để chú mời con ăn miễn phí."

Ông chủ làm bánh với những động tác nhanh nhẹn, thêm bột chiên, thịt thăn, xúc xích giăm bông, rắc thêm hạt mè, cuối cùng là cho nhân đậu vào.

Một chiếc bánh kẹp được chế biến xong đã sẵn sàng để ăn.

Giang Nguyễn cắn một miếng.

Sau khi phải nhịn đói cả ngày, cô chợt cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Ăn xong, Tưởng Nguyễn nói: “Ông chủ, nhìn tướng mạo của anh có phần trán hẹp, hẳn là sinh ra trong một gia đình nghèo khó, không có người thân để nương tựa, không được hưởng phúc của cha mẹ, năm nay đã ba mươi ba tuổi. Lập gia đình muộn. Cách đây không lâu mới cưới một người phụ nữ đã qua một đời chồng.

Ông chủ vốn không mong đợi Giang Nguyễn sẽ đoán đúng chuyện gì, nghe cô nói xong thì mở lớn mắt ngạc nhiên.

Chúa ơi.

Cô bé thực sự đã nói đúng tất cả!

“Nhìn tướng mạo anh thì nếu anh lập gia đình muộn và kết hôn với một người từng ly hôn, thì sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng anh có tướng cung phu thê bị hõm xuống, hôm nay vợ anh sẽ gặp đại nạn. Nếu không qua được kiếp này thì hai người sẽ âm dương cách biệt .

Ông chủ vừa mới cho rằng cô bé có chút đáng tin cậy nhưng nghe cô nói xong lập tức thay đổi sắc mặt.

Ai mà vui vẻ khi nghe người khác nói vợ mình gặp nạn âm dương cách biệt chứ.

"Cô bé, em vẫn chưa no à? Để anh làm cho em một cái bánh nữa nhé!" Ông chủ không muốn nổi giận nên chỉ tưởng cô bé đói bụng quá thành ra nói nhảm.

Anh ấy không bao giờ tin vào bói toán, anh ấy chỉ tin vào khoa học.

"Ông chủ, hai năm trước có trường hợp bệnh nhân tâm thần cưỡиɠ ɧϊếp một nữ sinh ở khu vực nhà của anh đúng không? Nữ sinh này bị làm nhục rồi nhảy lầu tự tử. Bệnh nhân tâm thần không phải chịu trách nhiệm pháp luật mà chỉ bị giam vào bệnh viện tâm thần." Anh ta đã trốn thoát hai ngày trước. Và không hay là anh ta đang để mắt đến vợ anh, tốt nhất anh nên quay về nhà càng sớm càng tốt!

Cô bé nói rõ ràng từng chi tiết, ông chủ không khỏi có chút bất an.

Nơi anh sống là một khu dân cư cũ, an ninh không tốt lắm. Những gì cô bé nói đã xảy ra cách đây hai năm.

Ông chủ không dám đánh cược mạng sống của vợ nên lập tức đóng cửa hàng, vội vã đạp xe trở về.

Giang Nguyễn kéo vali tiếp tục đi về phía trước.

Diêm Vương đã cho cô một cơ hội sống một cuộc sống mới và để cô xuyên vào thân xác của Giang Nguyễn, cô thiên kim giả nhà họ Giang trong thế giới này.

Trong hai năm, cô phải hoàn thành hai nhiệm vụ mà Diêm Vương giao cho.

Nhiệm vụ thứ nhất: Cứu rỗi nhân vật phản diện tương lai Hoắc Thời Vực, kéo hắn về con đường chính đạo.

Nhiệm vụ thứ hai: Xem tướng, bói toán, bắt quỷ, ăn dưa và tích đủ mười ngàn điểm công đức.

Nếu không hoàn thành thì cô sẽ chết thêm một lần nữa!

Cô xuyên vào thời điểm thân phận thiên kim giả của Giang Nguyễn bị lật tẩy, cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang và còn bị thương trên trán.

Nhà họ Giang đã rất tuyệt tình đã lấy hết tiền mặt, điện thoại di động và thẻ ngân hàng của cô.

Bây giờ cô chỉ có thể đi bộ đến nhà củaHoắc Thời Vực.



Vương Đại Vĩ, chủ tiệm bánh vội vàng chạy về nhà.

Anh mở cửa phòng ngủ thì thấy vợ đang nằm nghiêng trên giường, như đang ngủ say.

Vương Đại Vĩ vỗ ngực, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Tại sao anh lại đi tin lời cô bé đó chứ?

Hôm nay vợ anh bị cảm, không đi bán với anh, cô nói muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cho dù bệnh nhân tâm thần có trốn thoát cũng không vào nhà anh được!

"Vợ ơi, hôm nay anh gặp một cô nhóc tự xưng mình là thầy bói, cô bé nói em..."

Vương Đại Vĩ ngồi ở mép giường, đưa tay vuốt tóc vợ, kết quả nhìn thấy trên giường là một con búp bê bơm hơi.

Vương Đại Vĩ hoảng hốt nhảy khỏi giường.

“Vợ ơi? Vợ ơi?” Vương Đại Vĩ rút điện thoại ra gọi cho vợ.

Điện thoại reo, nhưng không ai trả lời.

Sắc mặt Vương Đại Vĩ đột nhiên thay đổi, anh chạy ra ngoài tìm vợ khắp nơi.

Anh lo lắng đến toát mồ hôi, trong nháy mắt anh chợt nhớ ra nhà bệnh nhân tâm thần ở cuối ngõ.

Anh chạy nhanh về hướng đó.

Anh đạp tung cửa nhà của tên bệnh nhân tâm thần kia và nhìn thấy cảnh tượng trên ghế sofa trong phòng khiến anh ấy suýt ngã quỵ tại chỗ.

Vợ anh ta bị tên bệnh nhân tâm thần trói tay chân, quần áo không chỉnh tề, trên người đầy vết roi.

Kẻ tâm thần dùng gối đè lên mặt vợ anh trong khi hắn ta đưa tay tháo thắt lưng của chính mình.

Sức lực của vợ anh ngày càng yếu dần đi.

Trên trán Vương Đại Vĩ nổi gân xanh, anh gầm lên giận dữ, bước tới và đá thật mạnh vào người tên bệnh nhân tâm thần.

Anh ấy nhanh chóng mặc lại quần áo cho vợ, bỏ chiếc gối đang đè trên mặt cô xuống.

Sau đó, anh nhặt con dao găm trên bàn đâm thật mạnh vào hạ bộ của tên tâm thần.

“A——” Tên kia hét lên thảm thiết vì đau đớn.

Vương Đại Vĩ nhanh chóng cởi sợi dây trói cho vợ mình và lấy nó trói tên bệnh nhân tâm thần lại.

Anh dùng sức ôm lấy người vợ đang sợ hãi sắp ngã quỵ vào lòng mình: “Không sao rồi, đừng sợ, có anh đây rồi, đừng sợ.”

Vương Đại Vĩ bật khóc, tim đập thình thịch.

Nếu anh đến muộn một bước, không những vợ anh sẽ mất đi sự trong sạch mà quan trọng hơn là mất đi cả tính mạng!

Tất cả là nhờ cô bé đó!

Cô bé ấy đoán quá giỏi!

Nếu có cơ hội gặp lại cô, anh nhất định sẽ cảm ơn cô.

Cảnh sát đến nhanh chóng.

Tên bệnh nhân tâm thần bị Vương Đại Vĩ đâm nhìn vợ chồng Vương Đại Vĩ một cách đầy hận thù.

"Tao sẽ không phải ngồi tù, tao sẽ không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, tao sẽ tiếp tục quay lại tìm mày -- A!"

Tên bệnh nhân tâm thần chưa kịp nói xong thì một người phụ nữ điên với mái tóc rối bù đột nhiên lao tới từ phía sau hắn ta.

Người phụ nữ điên cầm một con dao dài sắc bén đâm xuyên thủng từ lưng đến trước ngực hắn ta.

Hành động nhanh đến mức ngay cả cảnh sát cũng không kịp ngăn cản.

Tên bệnh tâm thần chậm rãi quay đầu nhìn người phụ nữ đã đâm mình.

Bà là mẹ của nữ sinh đã nhảy lầu tự tử sau khi bị hắn ta cưỡиɠ ɧϊếp hai năm trước.

Sau khi nữ sinh đó qua đời, mẹ cô đã phát điên.

Bà cũng trở thành một kẻ tâm thần.

Bà đã gϊếŧ kẻ sát hại con gái mình.

Bà ấy cũng không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.



Khi Giang Nguyễn đi xuống tầng dưới khu tập thể nơi Hoắc Thời Vực ở thì cô đã tính trước được mọi việc sắp xảy ra.

Lưới trời l*иg lộng tuy thưa mà khó lọt.