Một ngày vất vả nữa lại bắt đầu.
Có lẽ do tối qua được một bữa no nê, nên hôm nay trông Ngọc Tử có tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Nàng đi ở phía bên phải đám tạp dịch, thỉnh thoảng lại hết nhìn Đông lại ngó Tây, mỗi một cây cỏ dại ven đường cũng khiến nàng hứng thú dạt dào, ngắm nghía đến say sưa.
Cứ nhìn ngó như vậy, không ngờ lại giúp nàng phát hiện ra không ít loại rau dại ăn được.
Có khi, Ngọc Tử nhìn vào rừng cây, không khỏi nảy ra ý nghĩ, nếu có thể kiếm được chút thịt, như vậy bản thân và phụ thân mới có đủ sức lực để bôn ba trên quãng đường dài dằng dặc này.
Bên cạnh Ngọc Tử, thỉnh thoảng lại có mấy gã kiếm khách cưỡi ngựa phóng qua, nhìn thấy nàng liền huýt sáo trêu ghẹo. Tuy gương mặt của Ngọc Tử lấm lem bụi đất, nhưng ngũ quan thanh tú, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng muốt, nên bọn chúng đều không khỏi ngoái lại nhìn.
Sau khi đi được nửa ngày, rừng cây hai bên đường dần thưa thớt, một dải đồi núi trùng điệp hiện ra trong tầm mắt của Ngọc Tử.
Đồi núi trập trùng kéo dài vô tận, dưới ánh mặt trời trông như những đợt sóng xanh biếc nhấp nhô. Ngọc Tử nhìn đến ngây người.
Do việc dẫn nước tưới tiêu ở khu vực đồi núi rất khó khăn, nên lúc này người ta đều không canh tác ở đây. Vì vậy, những vùng đồi núi đều trở thành chốn hoang vu.
Ngọc Tử ngắm nhìn những ngọn đồi kéo dài đến tận chân trời, không thấy điểm dừng, thầm nghĩ: “Nếu có thể mua được ít đất ở đây thì tốt biết mấy. Nguyên lý làm guồng nước rất đơn giản, chỉ cần chế tạo ra nó, từng mảnh đất đai rộng lớn sẽ biến thành ruộng đồng màu mỡ.”
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại sục sôi nhiệt huyết. Ngọc Tử xuất thân từ nông thôn, đối với đất đai luôn có một loại tình cảm đặc biệt, yêu thương, gắn bó.
Ra khỏi rừng cây, đám kiếm khách đồng loạt oán giận than thở: “Nếu hạ trại ở nơi đồng không mông quạnh thế này thì khó mà săn được thú lớn.”
Trái ngược với đám kiếm khách đang oán thán, nhóm tạp dịch đều tỏ ra vui mừng. Hạ trại ở nơi đồng hoang thế này thì ban đêm không cần lo lắng thú dữ tấn công. Phải biết rằng, khi thực sự có thú dữ tới, đám kiếm khách kia chỉ có trách nhiệm bảo vệ quản sự và hàng hóa. Còn đám tạp dịch chỉ có thể tự cầu phúc cho mình mà thôi.
Thương đội đi đến khi mặt trời dần khuất ở đằng Tây, hai bên đường cái phía trước đã xuất hiện vô số dân chúng.
Những người dân này bày biện sản vật nhà trồng được ra hai bên đường, ánh mắt chờ mong dõi theo đoàn người đang tiến lại gần, thỉnh thoảng lại có người đứng ra giữa đường, vẫy tay về phía thương đội, cất tiếng hát vang.
Giọng hát của họ rất lạ, vang vọng, ngân nga, mang theo âm điệu quê mùa mà Ngọc Tử chưa từng nghe thấy. Nàng cẩn thận lắng nghe một lúc mới hiểu được nội dung: “Quý nhân ơi quý nhân, đeo trường kiếm đi chặng đường ngàn dặm. Đường dài đằng đẵng không có điểm dừng, sao không nghỉ chân uống chén rượu nhạt ở chỗ chúng ta.”
Trong tiếng hát vang của dân chúng, đám kiếm khách cũng vui mừng hò reo: “Được! Mấy ngày rồi chưa được gần gũi với nữ nhân, đêm nay có thể tận hưởng rồi.”
Tốc độ của thương đội dần dần chậm lại.
Chỉ chốc lát, một kiếm khách xuất hiện giữa đường. Hắn vừa quất ngựa, vừa quát lớn: “Dừng lại, không đi tiếp nữa, chuẩn bị hạ trại! Dừng lại, chuẩn bị hạ trại!”
Trong tiếng quát lớn, đám tạp dịch cùng nhau reo hò sung sướиɠ.
Ngọc Tử cũng mừng rỡ ra mặt.
Nàng vội vàng chạy tới, cùng với những người tạp dịch khác sắp xếp hành lý, ổn định trâu ngựa.
Khi nàng làm xong mọi thứ, vầng thái dương rực rỡ cũng vừa lặn xuống đường chân trời.
Mà lúc này, khu vực hạ trại đã vô cùng náo nhiệt. Vô số dân chúng dùng vải bố gói ghém sản vật nhà mình, bày thành một hàng dài.
Ngọc Tử chạy đến trước mặt phụ thân, nắm lấy tay ông, đôi mắt sáng lấp lánh: “Phụ thân, chúng ta đi dạo một lát nhé.”
Cung mấp máy môi, ngượng ngùng nói: “Con à, ta không có đao tệ.”
Ngọc Tử cười tủm tỉm: “Không cần mua gì đâu ạ, con chỉ đi xem một chút thôi.”
Lúc này ông mới theo nàng tới chỗ bày bán.
Sản vật bày la liệt trên mặt đất đều là một ít nông sản như: gừng tươi, rau hẹ, bầu, củ kiệu, hành. Mấy thứ này chỉ đi chừng hai mươi bước là đã xem hết. Ở một dãy hàng khác bên kia đường, đám dân chúng tụm năm tụm ba, bắc những nồi lớn ngay giữa chốn hoang dã này, chuẩn bị bữa tối cho mọi người. Đương nhiên, muốn ăn thì phải trả đao tệ.
Cùng với khói bếp bốc lên nghi ngút, Ngọc Tử nghe thấy phụ thân ở bên cạnh đắc ý hừ nhẹ một tiếng: “Món ăn ở đây sao bì được với tài nghệ của con gái ta?” Ông vừa nói xong liền nuốt nước miếng ừng ực.
Ngọc Tử vừa buồn cười, vừa có chút đắc ý. Nàng mím môi, cười hì hì đáp: “Đúng vậy, con gái mới là đệ nhất đầu bếp của phụ thân.”
Cung nghe nàng nói vậy thì trầm ngâm, vẻ mặt lộ rõ vẻ đang cân nhắc xem câu nói khoe khoang này của Ngọc Tử có hợp lý hay không.
Ngọc Tử quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc suy tư của phụ thân, lại càng nhịn không được cười.
Khi tia nắng cuối cùng khuất dạng nơi chân trời, từng đống lửa được nhóm lên giữa cánh đồng hoang, hai cha con lại tìm một góc ngồi xuống, tiếp tục thưởng thức món canh khoai sọ.
Có điều, lần này Ngọc Tử không chỉ ăn khoai sọ thay cơm, mà còn nấu thêm một ít canh nấm để đổi vị.
Trên bầu trời, lác đác vài ngôi sao, nền trời trong vắt như một dải lụa xanh điểm xuyết vài cụm mây trắng, vầng trăng tròn vành vạnh tỏa ánh sáng dìu dịu.
Trăng tròn, vậy là đã đến ngày rằm.
Phụ thân ở bên cạnh đang húp canh xì xụp, Ngọc Tử đã ăn no, ngẩng đầu, ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời.
Đúng lúc này, một giọng hát trong trẻo đồng thanh vang lên: “Nếu có người tới phía Nam sông, tóc ai xõa tựa mây bay... Mỹ nhân hỡi mỹ nhân, thôi e lệ cười chúm chím, nàng đã nhìn trúng ai rồi?”
Khi câu hát cuối cùng vừa ngân vang, một tràng cười lớn sảng khoái liền rộ lên.
Trong tiếng cười nói, Ngọc Tử quay đầu nhìn lại.
Trên cánh đồng hoang vu, ánh lửa bập bùng soi rõ từng gương mặt, tiếng người nói cười ồn ã. Từng thiếu nữ thôn quê xúng xính váy áo, được đám kiếm khách vây quanh, vừa uyển chuyển múa may, vừa lúng liếng đưa tình. Phần lớn kiếm khách không tham gia múa hát, họ xếp thành vòng tròn, người thì trở những tảng thịt dê nướng trên đống lửa, kẻ lại hì hục nấu nồi thịt chó lớn, chốc chốc lại cười đùa rôm rả với nhau.
Tiếng hát ban nãy phát ra từ giữa đám thiếu nữ. Đó là một kiếm khách trẻ tuổi, mái tóc dài xõa ngang vai, chòm râu lún phún, khuôn mặt tuấn tú nhuốm màu phong trần, tay hắn nhịp nhàng vỗ lên thân kiếm, cất cao giọng hát, khiến mấy thiếu nữ xung quanh không ngừng che miệng cười khúc khích, liếc mắt đưa tình.
Kiếm khách này, Ngọc Tử cũng nhận ra. Hắn là Á, người cùng thành Tằng với phụ thân.
Không ngờ, Á lại là một kẻ phong lưu đa tình đến vậy. Tiếng hát của hắn vang vọng, trầm bổng du dương, ý nhị kéo dài.
Giọng ca của Á vẫn thánh thót vang lên, hòa cùng tiếng vỗ tay lên bình rượu đồng đen "bang bang" của mấy gã kiếm khách.
Lại có vài kẻ khác dùng đũa gõ lên bát gốm, tạo ra những âm thanh “leng keng” lanh lảnh.
Nhiều kiếm khách khác hứng chí, dùng chân giậm mạnh xuống đất, khiến mặt đất rung chuyển, phát ra những tiếng “thình thịch” trầm đυ.c.
Đáng tiếc, đây là chốn đồng hoang, dưới chân họ là lớp đất mềm và cỏ dại mọc um tùm, dù có giậm mạnh đến đâu, âm thanh cũng không thể vang xa.
Lúc này, lấy đám kiếm khách làm trung tâm, một bầu không khí vui tươi, phóng khoáng đang lan tỏa. Bầu không khí vừa mộc mạc, vừa hoang dại ấy khiến Ngọc Tử nhìn mà lòng không khỏi xốn xang, rạo rực.
Giọng của phụ thân từ bên cạnh vọng tới: “Ngọc, con cứ đến đó tham gia cùng họ, nếu thích.”
Ngọc Tử quay đầu lại, trong bóng đêm, đôi mắt nàng ánh lên vẻ tinh anh, lấp lánh.
Nàng nhìn vạt áo phụ thân đã lấm tấm vết canh, không khỏi bật cười. Nàng khom người, nhặt một cọng nấm còn vương trên vạt áo của phụ thân, đáp: “Con chỉ đứng đây nhìn một lát thôi ạ.”