Cả cơ thể cậu toát ra vẻ lúng túng, cuối cùng cậu lên tiếng: “Con… con đã về rồi.”
Cậu vẫn chưa biết phải gọi thế nào, gọi "mẹ" thì không thể, gọi "cô" thì lại cảm thấy kỳ lạ.
Thẩm Diệc Thư chưa có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, mới vừa được Lưu Xuyên chỉ dẫn một chút, hắn đứng dậy định rời đi.
Nhưng Thẩm Dĩ Thanh lại lên tiếng, cậu luôn có xu hướng muốn gần gũi với những người cùng độ tuổi.
“Anh Thẩm Diệc Thư?”
“Đừng gọi tôi như vậy!” Thẩm Diệc Thư đột ngột quát lớn, nhíu mày, hắn vô thức nhìn về phía cha mẹ mình.
Ngô Thái Linh ngay lập tức lên tiếng: “Nếu Diệc Thư cảm thấy không khỏe thì lên phòng nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thấy mẹ mình và Thẩm Diệc Thư vui vẻ trò chuyện, Thẩm Dĩ Thanh dần cảm thấy buồn bã.
Thẩm Diệc Thư cũng không bỏ qua, cất giọng mạnh mẽ: “Vậy mẹ cùng con lên phòng nghỉ ngơi đi?”
“Không...” Thẩm Dĩ Thanh nhỏ giọng phản đối.
Ngô Thái Linh dừng lại.
“Đừng... đừng đi.” Thẩm Dĩ Thanh nước mắt lưng tròng, “Con... con có thể trở về sao? Cpn từng sống ở một viện dưỡng lão cách đây chỉ một con phố.”
Cậu dừng lại một lúc, như thể chợt nghĩ ra điều gì.
Ánh mắt cậu nhìn về phía cha mẹ, ánh mắt chứa đầy sự không hiểu, Thẩm Dĩ Thanh ngừng lại một lúc rồi nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc.
“Tại sao, tại sao các người lại không tìm thấy con!” Vừa mở miệng, cảm xúc vừa được xoa dịu lại không kìm nén được, giọng nói càng lúc càng lớn, tiếng khóc càng lúc càng gấp gáp.
Khuôn mặt cậu đau đớn, dù vẫn rất đẹp nhưng lại có chút gì đó như chua xót, giống như một quả chanh, cảm giác như mặt cậu đầy sự chua cay.
“Cắt!” Lục Chi lên tiếng yêu cầu dừng lại.
Một nhân viên ở phía bên ra hiệu cho Thẩm Diệc Thư xuống sân khấu, chỉ là tham gia một cảnh diễn, diễn xong có thể rời đi.
Đạo diễn Khổng từ trên sân khấu bước xuống, Ngô Thái Linh trêu đùa ông.
“Ông làm cha sao lại không nói gì thế?”
Đạo diễn Khổng lên sân khấu với tâm trạng vui vẻ, suốt buổi ông không nói gì, nhưng khi nhận thấy Thẩm Dĩ Thanh là một tài năng, tâm trạng ông trở nên rất thoải mái.
Đạo diễn Khổng quay lại chỗ giám khảo và nói: “Sao nào? Mấy người cha đẻ thực sự thì nhiều, tôi giả vờ làm cha một chút cũng không sao.”
Cả phòng cười ầm lên.
Thẩm Dĩ Thanh từ từ bình tĩnh lại cảm xúc, đứng vững ở trung tâm sân khấu.
Ngô Thái Linh, người vừa diễn chung với cậu, là người đầu tiên đưa ra nhận xét.