Thẩm Dĩ Thanh trở lại phòng chờ, tìm một góc ngồi xuống.
Lưu Xuyên cũng nhanh chóng bước vào, chẳng rõ vì lý do gì, lại ngồi ngay bên cạnh cậu, dáng vẻ chiếm hết không gian như muốn khẳng định vị thế.
“Được rồi, kiểm tra lại xem còn ai chưa đến nào! Huấn luyện viên đã sẵn sàng, chúng ta sắp bắt đầu rồi!” Phó đạo diễn cầm mic đi vào, nói lớn. “Những ai đã nộp tác phẩm trước đây thì đứng lên để tôi xem.”
Vài người lần lượt đứng dậy, trong đó có Lưu Xuyên.
Hành động này chẳng khác nào thông báo ngầm.
Các quay phim nhận được tín hiệu, liền tập trung máy quay vào những người này, biết đây là nhóm sẽ được ưu tiên lên hình.
Phó đạo diễn nghe tín hiệu từ tai nghe, làm một động tác ra hiệu "OK" với nhân viên.
Người dẫn chương trình đứng ở cửa, cầm một tờ giấy trắng, cao giọng gọi: “Lưu Xuyên—”
Hóa ra người đầu tiên lại là hắn ta. Thẩm Dĩ Thanh hơi ngạc nhiên, cậu cứ nghĩ những người "có quan hệ" như Lưu Xuyên sẽ được sắp xếp ở giữa để an toàn hơn.
Lưu Xuyên liếc nhìn Thẩm Dĩ Thanh bằng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bước lên với dáng vẻ đắc thắng. Dù hắn có thể hiện thế nào, cũng đã có người lo liệu cho hắn vào vòng trong.
“Ê!”
Một cô gái tóc dài vỗ nhẹ lên vai Thẩm Dĩ Thanh.
“Tôi là Hồ Giai Di, cậu vừa đυ.ng chạm gì đến anh ta à?”
Hồ Giai Di ngồi xuống cạnh Thẩm Dĩ Thanh. Cô nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên chàng trai đang ngồi, đơn giản là muốn chiêm ngưỡng trai đẹp.
Thẩm Dĩ Thanh lắc đầu, giới thiệu ngắn gọn:
“Không có gì đâu, tôi là Thẩm Dĩ Thanh.”
“Tôi biết cậu mà, cậu từng lên hot search. Tôi còn tìm xem phim của cậu nữa.” Hồ Giai Di cười ngượng ngùng, rồi nói thật lòng: “Đừng giận nhé, nhưng diễn xuất của cậu trước đây thực sự hơi kém.”
Thẩm Dĩ Thanh bật cười nhẹ, không hề bận tâm.
Cậu cảm nhận được cô gái này không có ác ý.
Hồ Giai Di thở dài: “Thật ra, tôi hy vọng một người đẹp trai như cậu có thể ở lại đến cuối cùng. Nếu được đóng chung với cậu một vai đối kháng, chắc thú vị lắm.”
"Nhưng mà, cậu nên cẩn thận với Lưu Xuyên một chút.” Hồ Giai Di hạ giọng, “Trong số các huấn luyện viên lần này, có một người là đệ tử của cha anh ta. Tốt nhất đừng chọc vào anh ta.”
“Cảm ơn cô.”
Đúng lúc này, tiếng gọi của người hướng dẫn vang lên: “Thẩm Dĩ Thanh đến chưa!”
Nhanh vậy sao?
Thẩm Dĩ Thanh và Hồ Giai Di đồng thời nhìn lên đồng hồ treo tường. Từ lúc Lưu Xuyên vào chỉ mới có năm phút trôi qua.