“Trời ơi! Đây chẳng phải nhân vật chính trong vụ lùm xùm thiếu gia thật – giả gần đây sao!”
“Ôi trời, cả hai đều ở đây, chờ xem một màn drama nảy lửa thôi!”
“Còn phải so sánh sao? Đến người ngốc cũng biết diễn xuất của Thẩm Diệc Thư tốt hơn hẳn rồi!”
“Làm ơn đi, sư huynh à, đây chỉ là một chương trình tạp kỹ thôi mà. Hy vọng hai người đó đánh nhau, thế thì bọn mình còn được ké tí spotlight.”
Thẩm Dĩ Thanh cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Hôm qua cậu mệt lả vì kỳ phát tình, hôm nay vẫn chưa lấy lại được sức lực.
Những tiếng bàn tán nhỏ nhặt bên tai khiến cậu khó chịu.
Thẩm Dĩ Thanh bực bội đứng dậy, tiếng rì rầm như muỗi vo ve cuối cùng cũng im bặt.
Trước mắt bỗng tối sầm, hàng loạt hình ảnh và văn bản ùa vào trí não cậu.
Khi mở mắt ra lần nữa, Thẩm Dĩ Thanh mới nhận ra mình đã xuyên không.
Cậu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết máu chó về câu chuyện thiếu gia thật – giả, mà hiện tại, cốt truyện đang tiến đến cao trào: thân phận con nuôi của cậu bị vạch trần, thiếu gia thật trở về nhận tổ quy tông, và chương trình thực tế so tài này chính là nơi để thiếu gia thật "vả mặt" cậu – đứa con nuôi, một nhân vật pháo hôi.
Pháo hôi...
Thẩm Dĩ Thanh suy nghĩ một chút về từ này.
Kể từ khi đắc đạo hóa thành hồ ly, Thẩm Dĩ Thanh luôn là tâm điểm chú ý của yêu tộc. Từ triều đại phong kiến cho đến thời hiện đại sau khi lập quốc, cậu là biểu tượng may mắn được các gia tộc lớn cung phụng, hàng vạn tín ngưỡng hóa thành hương khói ngút trời.
Vậy mà ở thế giới này, sự ghét bỏ lại rõ ràng đến mức khiến cậu không thể không cảm nhận được.
Thẩm Dĩ Thanh quay đầu nhìn về phía những người vừa bàn tán. Đó là một nam một nữ, chỉ chừng hai mươi tuổi.
Cậu tiến về phía họ.
“...Tôi đã bảo cậu nói nhỏ thôi, giờ người ta qua đây rồi, phải làm sao?” Cô gái hạ giọng lo lắng hỏi người nam.
Người nam không dám nhìn thẳng, chỉ an ủi: “Yên tâm đi, Thẩm Dĩ Thanh vốn đã bị mọi người ghét rồi. Với lại, dù chưa bắt đầu ghi hình, xung quanh đều là máy quay, cậu ta có thể làm gì được chứ?”
Thẩm Dĩ Thanh nhướng mày. Khoảng cách này đối với cậu chẳng là gì, cậu nghe rõ mồn một từng lời họ nói.
“Cậu ấy đến rồi...” Cô gái lúng túng định bước đi.
“Xin lỗi, tôi muốn hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô gái, khiến cô không thể sinh ra chút ác cảm nào.