Yến Thanh không có cảm giác gì với những bình luận này, nhưng vài khán giả thích xem livestream game trong yên tĩnh thì không chịu nổi nữa, đồng loạt hỏi quản trị viên phòng đâu rồi, cần cấm bình luận thì cấm, cần block thì block.
Phòng livestream của Yến Thanh tạm thời chưa có quản trị viên, nên cậu tự mình cấm một vài người. Phòng livestream lập tức yên tĩnh hơn hẳn.
Đến 10 giờ, khi cậu kết thúc buổi livestream, lượng người xem trong phòng livestream của cậu đã gần 8.000, số người theo dõi cũng tăng liên tục, vượt ngưỡng 6.000.
Trong đó khoảng 4.000 người là nhờ L-Q thu hút đến.
Sau một buổi tối chỉ ném quà tặng mà không nói lời nào, L-Q để lại một dòng bình luận trên màn hình công khai.
L-Q: [Chúc ngủ ngon.]
Yến Thanh đáp: "Chúc ngủ ngon, mọi người ngủ ngon nhé."
Sau đó, trong tiếng ai oán [streamer vô tình], [Tắt live sớm quá] của khán giả, Yến Thanh đóng phòng livestream lại.
Đã ngồi im một chỗ vài tiếng, cậu đứng dậy vận động cơ thể, xoay người thì thấy Cẩu Thặng đang cấu xé món đồ chơi hình cá nhỏ do cửa hàng tặng kèm khi mua cát vệ sinh.
Cậu khẽ mỉm cười.
Nuôi mèo là một điều khiến cậu vui vẻ.
Gặp được L-Q, cũng là một điều khiến cậu vui vẻ.
Yến Thanh đã livestream gần trọn một tuần.
Nền tảng livestream có quy định thanh toán thu nhập hàng tuần. Yến Thanh cảm thấy phải cảm ơn L-Q, nhờ như vậy mà cậu không phải căng thẳng trước ngày đến hạn trả nợ như nguyên chủ nữa.
Tìm được một cây ATM, Yến Thanh lấy sổ ghi chép của nguyên chủ ra, lần lượt nhập các số tài khoản thẻ tín dụng mà nguyên chủ đã nợ. Theo thứ tự hoàn trả đã được định trước, cậu chuyển tiền trả nợ sớm.
Chưa ăn sáng, sau khi chuyển xong tiền, Yến Thanh bước vào một quán mỳ gần đó.
“Ông chủ, cho một tô mỳ bò nước cay.”
Đang vào giờ cao điểm buổi sáng, quán đông người. Yến Thanh tìm được một bàn trống vừa dọn ở góc quán, tự lau sạch bàn, sau đó ngồi xuống, vừa chờ mỳ vừa lướt điện thoại.
Một bóng người bất ngờ tiến lại gần. Yến Thanh nghĩ là mỳ đã mang tới, liền cất điện thoại chuẩn bị nhường chỗ. Ngẩng đầu lên, cậu lại thấy một người không ngờ tới đang đứng trước mặt.
Nghiêm Luật đứng bên cạnh bàn, hỏi: “Ở đây có thể ngồi được không?”
“À...” Yến Thanh lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: “Được, ngồi được.”
Trong lòng Yến Thanh cô cùng chấn kinh, tự hỏi tại sao Nghiêm Luật lại đột nhiên xuất hiện ở đây?!
Hôm qua bọn họ vừa kết bạn trong game, hôm nay đã gặp ngoài đời thực. Thế giới này nhỏ như vậy sao?
Yến Thanh lén lút quan sát Nghiêm Luật.
Năm năm trôi qua, Nghiêm Luật đã thay đổi rất nhiều, nhưng dường như cũng chẳng thay đổi gì.
Hắn mặc bộ âu phục được cắt may khéo léo, khuôn mặt non nớt ngày xưa đã không còn nữa, thay vào đó là ngũ quan trưởng thành, góc cạnh, nhưng đôi lông mày vẫn giữ vẻ sắc sảo, cả người toát ra khí chất lạnh lùng khó gần.
Nghiêm Luật nhìn xung quanh quán mỳ, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Yến Thanh, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt. Thấy vậy, Yến Thanh thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cười nhạo bản thân vì suy nghĩ quá nhiều – bây giờ cậu đã khác xưa hoàn toàn, chẳng việc gì phải sợ Nghiêm Luật nhận ra.
Huống hồ, trong mắt thế gian, Yến Thanh đã sớm qua đời rồi.