Mọi Người Đều Nghĩ Tôi Là Thế Thân

Chương 11

Gác máy, Nghiêm Luật uống một ngụm trà giải rượu đã nguội lạnh.

Trông hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng bàn tay hơi run khi cầm cốc đã để lộ cảm xúc thực sự trong lòng. Mọi thao tác của thích khách này đều khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, như thể người đó đã sao chép toàn bộ ký ức thao tác của người kia trong lòng hắn.

Nhưng Nghiêm Luật tin chắc, thao tác của người kia tuyệt đối không thể sao chép được.

Vậy thì, người này là ai?

—-

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, cảm giác choáng váng chóng mặt của Yến Thanh cuối cùng cũng biến mất. Vết thương trên đầu ngoài cảm giác đau nhẹ khi chạm vào và khó khăn trong việc gội đầu, thì hầu như không ảnh hưởng gì đến cậu nữa.

Hiện tại Yến Thanh đang tập trung vào livestream. Cậu xin nghỉ việc ở siêu thị mà nguyên chủ từng làm, sau đó dựa vào ký ức lên xe buýt, đến viện phúc lợi nơi cậu lớn lên. Thật trùng hợp, viện phúc lợi và nơi ở hiện tại của nguyên chủ đều trong cùng một thành phố. Đi xe buýt khoảng nửa giờ, Yến Thanh đã đến nơi.

Yến Thanh mồ côi từ nhỏ, lớn lên ở viện phúc lợi, được người tốt tài trợ học hết cấp hai. Khi viện trưởng già yếu mắc bệnh nặng, cậu từ bỏ việc học, đi làm kiếm tiền phẫu thuật cho viện trưởng. Trong một lần tình cờ, cậu phát hiện bản thân thế mà lại có năng khiếu chơi game.

Ban đầu là cày thuê kiếm tiền, sau đó được câu lạc bộ phát hiện, tham gia đội huấn luyện trẻ, sau đó chính thức thi đấu.

Cậu đã từng đứng trên đỉnh vinh quang, được rất nhiều người yêu thích; cũng đã từng rơi xuống vực thẳm, bị nhiều người chỉ trích, tẩy chay.

Cuối cùng tất cả đều kết thúc trong một vụ tai nạn xe hơi.

Trước cổng viện phúc lợi đậu một chiếc xe tải lớn, thân xe in chữ “Nghiêm” rất to. Một vài công nhân đang dỡ hàng, nhân viên viện phúc lợi đứng bên cạnh hỗ trợ.

Yến Thanh đi đến phòng bảo vệ, cách cửa sổ hỏi người bảo vệ lạ mặt bên trong: "Chào anh, tôi muốn tìm viện trưởng Triệu."

Người bảo vệ nhìn cậu, đầy nghi hoặc: "Tiên sinh, viện trưởng của chúng tôi họ Lý, ở đây không có ai họ Triệu."

Yến Thanh quay lại nhìn tên viện phúc lợi, xác nhận đây chính là nơi mình từng sống. Vài năm trước cậu còn tài trợ kinh phí sửa chữa viện. Người bảo vệ này hoàn toàn xa lạ với cậu.

Khi Vệ Thanh đang nghĩ có phải bảo vệ này mới đến, không biết viện trưởng Triệu hay không, thì phía sau có người lên tiếng: "Cậu muốn tìm viện trưởng Triệu Vĩnh Phần?"

Yến Thanh quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên với gương mặt hòa nhã đứng sau lưng.

Yến Thanh đáp: "Đúng vậy, tôi tìm viện trưởng Triệu Vĩnh Phần."

Người đàn ông trung niên nhìn cậu từ đầu đến chân: "Viện trưởng Triệu mất cách đây 4 năm rồi. Tôi họ Lý, đảm nhận chức viện trưởng sau khi viện trưởng Triệu qua đời."

Biểu cảm của Yến Thanh trở nên cứng đờ: "Viện trưởng Triệu mất rồi?"

Viện trưởng Lý thở dài: "Đúng vậy, bà ấy từng trải qua một cuộc phẫu thuật lớn. Sau đó sức khỏe có vẻ ổn định, nhưng vào một ngày kia bệnh tình đột ngột trở nặng, không lâu sau thì bà ấy qua đời."