Chương 2: Mộng Hy
Cô đang bừng bừng khí thế với cái quyết định đầy “sáng suốt” của mình. Bỗng có một giọng ngái ngủ lười nhác vang lên:- Ma ma người đang làm gì vậy? Mà sao hôm nay ma ma dậy sớm vậy?
Cô hơi cứng nhắc quay đầu lại, nhìn người vừa phát ra tiếng nói, trong lòng kêu khổ không thôi
”Aaaa cô quên mất còn cậu nhóc này”
Đây là cậu bé mà nguyên chủ nhặt được và nhận nuôi đây mà. Cậu bé hình như tên là Mộng Hy a~
Trước mắt cô là một cậu bé 5 tuổi, gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu, vì mới tỉnh dậy nên đôi mắt màu tím của cậu như được phủ sương mù. Mái tóc nâu hơi rối, áo ngủ đôrêmon xộc xệch. Tất cả làm cho cậu bé bỗng trở nên thật quyến rũ. Cô bây giờ chỉ muốn hôn mấy phát cho bõ ghét.
Cô bỗng giật mình, ôm mặt
” Oaoaoa cô không phải luyến đồng, không phải luyến đồng, tất cả là do cậu nhóc quá đáng yêu, đúng vậy, tại cậu nhóc quá đáng yêu mà thôi “
Cô tự nhủ trong lòng mình như vậy
Nhưng......Chết tiệt cô vẫn muốn thơm thơm cậu nha
Nhìn ma ma cậu từ giật mình nhìn cậu xong là ngây người sau đó là thưởng thức sau đó là háo sắc tiếp theo bối rối cuối cùng là giờ là ôm mặt lẩm bẩm. Cậu mím môi nín cười “Mẹ cậu thật đáng yêu đi” sau đó lại đánh thức cô gái đang lẩm bẩm như bị tự kỉ kia:
- Ma ma! Người sao vậy?
Cô giật mình thôi không ôm mặt cười đến ôn nhu làm cậu nhóc ngây người nói:
- Không sao đâu, tại ma ma đầu hơi choáng tí thôi
Cậu lo lắng vội trèo xuống giường kéo cô ngồi lên giường. Cái trán nho nhỏ của cậu chạm vào trán cô. Sau đó cậu nhíu mày:
- Hơi nóng, ma ma người nằm xuống đi để con đi lấy thuốc!
Cô vội vàng kéo cậu nhóc
- Tiểu Hy ma ma khỏe mà! Chỉ là hơi đau đầu chút thôi
Cậu vẫn nhíu mày nhìn cô:
- không được để con lấy thuốc cho ma ma đi
Cô cười hiền vuốt lại đôi lông mày sắp biến thành chữ xuyên của cậu nói
-Tiểu Hy ma ma không sao, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe, không cần con lấy thuốc đâu
Cậu mím môi suy nghĩ sau đó kéo cô cùng mình nằm xuống giường đắp chăn nói:
- Hảo, con không lấy thuốc nữa, vậy ma ma ngủ đi, ngủ một giấc. Nếu ngủ dậy mà vẫn sốt con sẽ gọi cho bác sĩ
Thấy cậu vẫn hơi lo lắng cô cười hì hì ôm cậu làm nũng:
- Yên tâm ma ma ngủ cái khỏi liền à! Tiểu Hy của ma ma tốt nhất! Tiểu Hy của ma ma là số 1 a~
Cậu cũng phì cười chỉ chỉ má mình
- Ma ma thơm Tiểu Hy một cái là coi như trả công con đi
Cô gật đầu thơm hai phát thật kêu vào má cậu.
- Ma ma yêu Tiểu Hy nhất nhất
Cậu cũng thơm vào trán cô
- Hy Hy cũng yêu ma ma nhất. Ngủ ngon ma ma
- Tiểu Hy ngủ ngon
Trên giường màu thiên thanh có hai bóng dáng một to một nhỏ nằm ôm nhau ngủ. Trông hình ảnh mới hài hoà, yên bình và đẹp làm sao.
Một lúc lâu sau bỗng bóng dáng bé mở mắt nhu hòa nhìn bóng dáng lớn thơm vào trán bóng dáng lớn một cái nữa. Vòng tay bóng dáng bé ôm bóng dáng lớn chặt hơn cười đến ôn nhu:
- Ma ma cuối cùng người cũng trở về
-......
- Con đã chờ người rất lâu rất lâu rồi
-.....
- Con chờ người cũng gần hai nghìn năm trải qua bao nhiêu kiếp nhưng con vẫn không thể tìm được người
-....
- Hết kiếp này đến kiếp khác con tìm người trong vô vọng có lúc con đã khóc gào thật to:“ Mẫu thân người ở đâu?” chỉ mong người có thể nghe thấy mà tìm được con
-.....
- Tim con rất đau nhưng....
-......
- Cuối cùng ông trời không phụ lòng con để cho con tìm được người
-.....
- Kiếp trước là vì bảo vệ con mà người chết vậy kiếp này con thề sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ người
-......
- Con thề sẽ cho bọn họ trả lại những gì người phải chịu đựng. Con sẽ làm cho bọn họ sống không được chết không xong, cho bọn họ hối hận dằn vặt đau khổ suốt đời
-......
- Và cuối cùng con chỉ muốn nói: Ma ma hoan nghênh trở về
Bấy giờ
Mộng Thiên Linh 15 tuổi linh hồn cô 17 tuổi
Mộng Hy 5 tuổi nhưng thực ra linh hồn của cậu cũng đã 2000 tuổi