[Esport] Các Đồng Đội Cứ Muốn Bảo Vệ Tôi

Chương 1: Cậu dọn ra ngoài ở đi

Bước vào cửa, Quý Thời Kim tùy ý kéo lỏng cà vạt, lạnh nhạt buông một câu: “Tống Hạ Chi đã quay về, cậu dọn ra ngoài ở đi.”

Tống Hạ Chi, chẳng phải là người đã bỏ rơi hắn để ra nước ngoài sao?

Lâm Tiêu từ trên lầu chạy xuống, đến cả dép cũng không kịp xỏ. Đôi chân trần đứng trên bậc thang, bất an nhìn hắn: “Vậy… vậy bao giờ tôi có thể quay về?”

Quý Thời Kim cảm thấy buồn cười, hắn châm một điếu thuốc, giữ giữa hai ngón tay, hờ hững nói: “Điều kiện để cậu ấy quay về là tôi phải đuổi cậu đi. Cho nên từ giờ trở đi, cậu không được ở đây nữa, cũng không được dùng thẻ tôi đưa cho cậu nữa, hiểu chưa?”

Lâm Tiêu vẫn đứng đó, ngơ ngác như thể bị dọa đến choáng váng.

Nhìn dáng vẻ của cậu, Quý Thời Kim khẽ cười một tiếng, hoàn toàn không để tâm. Nuôi một chú chim hoàng yến trong mấy năm qua mà giờ lại phải đuổi đi, cũng có chút không nỡ đó.

Nhưng sớm muộn gì thì cậu ta cũng sẽ quay lại thôi. Ngoài kia cậu ta không sống nổi đâu. Đợi hắn xử lý xong chuyện Tống Hạ Chi phản bội hắn rồi sẽ quay lại giải quyết chuyện của cậu sau.

Hắn giụi điếu thuốc đang cháy, cất giọng ra lệnh: “Quản gia, tiễn khách.”

Đồ đạc của Lâm Tiêu chẳng có bao nhiêu, nhét hết vào một chiếc vali là đủ.

Chiếc limousine dài đưa cậu đến một con phố lạ. Đứng trên con đường xa lạ, Lâm Tiêu chợt nhận ra rằng, từ nay về sau cậu không thể ngồi máy bay sang chảnh, không thể thức dậy với những món ăn ngon từ khắp nơi trên thế giới nữa…

Cậu thở dài, kéo vali rời đi.

Con phố vắng vẻ, lạnh lẽo. Lâm Tiêu sờ khắp người, chỉ còn lại một đống thẻ tín dụng đã bị khóa.

Mấy năm qua sống bên cạnh Quý Thời Kim, cậu chẳng cần lo lắng gì về cơm áo gạo tiền, cũng không kết bạn với ai. Sở thích duy nhất là chơi game. Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại bị bỏ rơi. Nhưng giờ thì ngày đó đã đến và cậu sắp phải ngủ ngoài đường rồi…

Ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng lờ mờ của tấm biển cũ kỹ đập vào mắt. Mấy chữ "Tân Tân Net Bar" đã tróc sơn, phát ra ánh sáng u ám trong màn đêm. Bề ngoài trông rất bí ẩn nhưng khi đẩy rèm cửa bước vào thì bên trong chỉ là một quán net bình thường.

Vài thanh niên đang chiến đấu hăng say trên Bình Nguyên Vô Tận.

“Xin chào, có ai ở đây không?” Lâm Tiêu ngập ngừng hỏi, hy vọng có thể xin tá túc qua đêm.

Quầy thu ngân trống không, chỉ treo một tấm bảng với dòng chữ xiêu vẹo: “Tự phục vụ, thanh toán tự động.”