Chăn Nuôi Kỳ Tích Pi Pi Như Thế Nào

Chương 13

Edit: mnguyet

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Hạng Khởi Chu không để ý đến lời cậu, tháo áo khoác treo lên sofa, rồi cởi cà vạt và khuy áo sơ mi, để lộ cơ thể săn chắc.

Anh vốn duy trì việc tập luyện lâu năm, bụng sáu múi và cơ ngực rắn rỏi chẳng thiếu thứ gì. Nhìn anh, không ai có thể phủ nhận sức hút toát ra từ người đàn ông vừa điển trai, vừa giàu có, lại có thân hình hoàn hảo. Không ít người sẵn sàng lao vào chỉ để có cơ hội ở bên anh.

Nhưng Hạng Khởi Chu lại thích những gì thuần khiết, có lẽ bởi hồi đi học anh chưa từng trải qua mối tình nào. Anh khao khát kiểu tình yêu chân thành, hai người đến với nhau vì tình cảm, không vì tiền bạc hay mục đích khác.

Tiếc rằng, những người tiếp cận anh bây giờ đều có toan tính riêng.

Lạc Nhung liến thoắng, lẻn theo Hạng Khởi Chu vào phòng tắm mà anh không hề hay biết.

Hạng Khởi Chu bật vòi sen, hơi nước từ từ lan tỏa. Anh chẳng để ý rằng một chú chim nhỏ đang chíu chít đằng sau mình.

Không muốn ngâm bồn, anh định tắm nhanh để còn lên giường ngủ. Ngày hôm nay đã đủ khiến anh mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Dưới làn nước, xà phòng phủ đầy người Hạng Khởi Chu. Lạc Nhung phát hiện ra "con sâu" trên người anh, nhớ lại hôm qua mình đòi ăn mà con người keo kiệt này lại không cho.

Cậu quyết định phải "cướp" nó!

Nghĩ là làm, Lạc Nhung lao qua hơi nước, đôi cánh nhỏ ướt sũng làm cậu nặng nề hơn, thế nhưng cũng không ngăn cản được quyết tâm của chim nhỏ tham ăn.

"Rầm!"

Cậu va thẳng vào chân Hạng Khởi Chu, làm anh giật mình né sang bên, vòi sen phun nước xối xả vào đầu Lạc Nhung.

"A a a a—"

Một tiếng hét thảm vang lên, chú chim nhỏ lông ướt sũng trên sàn nhanh chóng hóa thành hình người. Quần áo ướt đẫm, dán chặt vào cơ thể.

"Cậu làm gì ở đây vậy?" Hạng Khởi Chu ngạc nhiên. Rõ ràng anh đã khóa cửa phòng tắm, sao cậu lại vào được?

Lạc Nhung mặc chiếc áo thun trắng Hạng Khởi Chu tìm cho cậu, giờ đã ướt nhẹp dính sát vào người. Đôi mắt cậu lờ đờ, nhìn chăm chăm vào chân anh, có vẻ vẫn đang ngẩn ngơ.

Gương mặt xinh đẹp của Lạc Nhung lúc này đầy nước, tóc dính sát vào mặt, tỏa ra hương thơm mê người, giống như một bông hoa nhài chưa bị hái, vừa thuần khiết, vừa ngọt ngào, lại thơm tho.

Khi nhìn thấy cảnh này, Hạng Khởi Chu vội vàng quay người tắt vòi sen. Nếu không quay đi, anh sợ mình sẽ không thể kiềm chế được bản thân và làm chuyện mất mặt trước mặt Lạc Nhung.