Chăn Nuôi Kỳ Tích Pi Pi Như Thế Nào

Chương 1

Edit: mnguyet

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Trong thời đại mà hầu như đứa trẻ nào cũng có một chiếc Tamagotchi, Hạng Khởi Chu, với tư cách là người đứng đầu lớp, đương nhiên anh cũng phải sở hữu chiếc Tamagotchi đắt nhất, nuôi một thú cưng điện tử dễ thương nhất.

Vì thế, anh năn nỉ bố mình gửi từ Nhật về cho anh một chiếc Tamagotchi đời thứ hai và nuôi một chú chim điện tử.

Mỗi ngày, anh đều chơi bóng với chú chim, tắm rửa và cho nó ăn.

Anh thật sự cảm thấy thỏa mãn, như thể đang nuôi một chú chim thật sự.

Anh đeo Tamagotchi quanh cổ mỗi ngày, đi đến đâu cũng phải chơi, kiểm tra xem chú chim nhỏ của mình đang làm gì.

Anh còn đặt cho chú chim điện tử một cái tên rất hay, chính là Lạc Nhung.

Nhưng đến một ngày, cơn sốt Tamagotchi trong lớp đã lắng xuống. Lạc Nhung dần dần bị Hạng Khởi Chu bỏ quên ở một xó, quên cho ăn, quên tắm rửa, quên chơi bóng.

Cả ngày chỉ chơi đùa với bạn cùng lớp.

Thậm chí anh quên luôn việc mình từng mua một chiếc Tamagotchi, cũng như quên mất sự tồn tại của Lạc Nhung.

Trẻ con thường chỉ say mê một thứ gì đó trong phút chốc, trong khi Lạc Nhung vẫn đợi chờ trong thế giới điện tử đen trắng này, một lần chờ là hơn mười năm.

***

Hạng Khởi Chu năm 25 tuổi đã trở thành CEO của một công ty niêm yết, chuyên kinh doanh đồ chơi. Từ thú nhồi bông đến đồ chơi điện tử, tất cả đều nằm trong đế chế của anh.

Anh trẻ trung, đẹp trai, không có bất kỳ thói hư tật xấu nào.

Các chị gái lớn tuổi trong công ty thường thích giới thiệu đối tượng cho ông chủ của mình. Một người đàn ông độc thân sáng giá như anh, ai mà không muốn kết thân?

“Hạng tổng, nghe tôi nói này, cháu gái tôi vừa từ nước ngoài về, là nghiên cứu sinh tiến sĩ. Vừa về nước đã tìm được một công việc với mức lương sáu con số. Người thì đẹp, dáng lại chuẩn. Cậu có muốn gặp thử, tìm hiểu một chút không?”

Hạng Khởi Chu cười ngượng, từ chối: “Không cần đâu, tôi hiện tại không có ý định yêu đương.”

“Ôi, đã 25 tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa, nên cân nhắc chuyện cả đời đi chứ.”

Lần này Hạng Khởi Chu không đáp lời. Anh không thể nói thẳng rằng mình là người đồng tính, không thể làm lỡ duyên một cô gái tốt được.

“Thôi đi, tôi vẫn cảm thấy sống độc thân thoải mái, tự do hơn.”

Cô đồng nghiệp nghe Hạng Khởi Chu nói như vậy cũng không giới thiệu thêm nữa, đành cầm máy tính xách tay trở về chỗ làm việc, vẻ mặt không mấy hài lòng.