Quyển 2 - Chương 4: Thất thân
Khi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong lòng Hoắc Khứ Bệnh.Màn đêm đen kịt, đại mạc mênh mang mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập. Tôi ngắm nhìn những vì sao thưa thớt ảm đạm trên trời, thấy cõi lòng trống trải. Tiểu Đào tinh nghịch bướng bỉnh, Tiểu Đào thường làm hỏng đồ đạc, Tiểu Đào luôn thích trêu ghẹo quấy phá tôi, Tiểu Khiêm luôn luôn chăm sóc theo sát Tiểu Đào…
“Tỉnh rồi à?” Hoắc Khứ Bệnh cúi đầu nhìn tôi, tôi im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Đi đến đâu rồi? Tiểu Nguyệt Chi à?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ra xa: “Nàng hôn mê một ngày một đêm, đã đi qua Tiểu Nguyệt Chi, sắp đến núi Kỳ Liên rồi, nàng có thông thuộc núi Kỳ Liên không?” Tôi khẽ “ừ” một tiếng.
Người vẫn hơi bải hoải, tôi chống vào lưng ngựa ngồi dậy: “Ta muốn tự mình cưỡi ngựa.”
Hoắc Khứ Bệnh dịu dàng nói: “Lúc đó thấy cảm xúc của nàng vô cùng dữ dội, nên đã cho nàng một lượng mê dược khá nặng, người tuy tỉnh rồi nhưng sợ vẫn không đủ sức để ta đưa nàng thêm một chặng.”
Tôi trầm mặc một lát rồi khẽ gật đầu.
Trong bóng tối, bóng núi đứng lặng trước mặt trông ngày càng gần, có mấy tiếng sói tru vọng tới từ phía xa xôi, lẫn vào giữa tiếng vó ngựa lộc cộc, lòng tôi chợt rung động, nắm chặt lấy cánh tay Hoắc Khứ Bệnh, ngoái đầu nói: “Đi nhanh hơn nữa được không? Ta nghe thấy…” Tôi cắn môi dưới, nuốt mấy lời định nói vào trong, quay đầu lại nhìn về hướng núi Kỳ Liên.
Hoắc Khứ Bệnh thúc ngựa tăng tốc, một mạch vượt qua mọi người, cứ thế lao thẳng về phía trước, dần dần bỏ rơi tất cả lại phía sau. Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hắn cúi đầu mỉm cười: “Hy vọng là con sói kia của nàng.”
Có vài con sói đang đứng ở một bên sườn núi nhìn xuống chỗ chúng tôi, lòng xao động, tôi hướng về núi Kỳ Liên hú một tiếng thật dài, nghe tiếng hú, ngựa của Hoắc Khứ Bệnh đột ngột gồng mình dựng vó, toan hất văng tôi xuống. Lúc này trong núi văng vẳng ra tiếng sói tru, quện tiếng hú của tôi cùng âm vang trong núi, khiến ngựa càng thêm mất kiểm soát, Hoắc Khứ Bệnh bất lực đành vứt luôn dây cương, đỡ tôi nhảy xuống đất.
Tôi lập tức vùng ra khỏi hắn, hắn cũng không níu lại, để tôi vừa hú vừa vội vàng lao lên sườn núi chỗ mấy con sói. Không ngờ vừa nhìn thấy tôi, chúng liền gầm gừ mấy tiếng rồi hoang mang quất đuôi bỏ chạy. Bao cảm động trong lòng bỗng tiêu tan, tôi giận dữ quát: “Lang Tám Mươi Chín, sao ngươi phải tránh ta? Không nhận ra ta rồi à?” Mấy con sói con từ trong rừng cây thò đầu ra nhìn tôi, tôi khe khẽ gọi bọn chúng lại, lũ sói con toan đến gần, đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ, lại vội vã quay lại giấu mình, tôi giẫm chân gầm rít: “Ta không ép các ngươi lại gần lửa đâu!”
Hoắc Khứ Bệnh đứng bên lắc đầu cười rộ: “Ngọc Nhi, ta tưởng nàng là công chúa của bầy sói, thế nào cũng được cả bầy tiếp đón chứ, sao hình như đứa nào cũng không muốn gặp nàng thế.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn, vểnh tai lắng nghe tiếng sói tru đang tiến lại gần, chợt một tiếng hú dài chấn động cả rừng núi, một con sói bạc nhảy vυ't từ trong rừng ra, lao thẳng vào người tôi, tôi nhào tới đón lấy nó, ôm cổ nó cùng lăn đùng ra cỏ, Lang huynh hít hà hết mặt mũi lại đến cổ tôi, tôi ôm lấy cổ nó, sống mũi cay cay, mắt mờ lệ.
Tôi và Lang huynh đùa nghịch vật lộn rất lâu mới yên lặng trở lại, Lang huynh quay mặt vào rừng tru khẽ, một con sói cái toàn thân trắng như tuyết[1] dẫn theo một sói con màu bạc chầm chầm đi đến trước mặt tôi, tôi bật cười ha ha bế lấy sói con, ngoảnh đầu mừng rỡ nói với Hoắc Khứ Bệnh: “Ta có cháu gái rồi, đây mới là tiểu công chúa của bọn ta, có phải rất xinh đẹp không?”
[1] Tuyết lang.
Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười định lại gần, nhưng sói mẹ cảnh giác trừng trừng nhìn Hoắc Khứ Bệnh, gầm gừ cảnh cáo, tôi nhăn mặt trêu hắn: “Người ta không thích ngươi, cảm thấy ngươi không giống người tốt đấy!”
Hoắc Khứ Bệnh bất đắc dĩ đành dừng bước.
Tiểu công chúa có khuôn mặt bé xíu, mình phủ lông xù, giống hệt một quả cầu tuyết lăn đi lăn lại trên người tôi, Lang huynh ngoe nguẩy đuôi trêu bé, tiểu công chúa cứ liên tục nhảy cỡn lên, mỗi lần nhảy lên không trung, lại rơi vào trong lòng tôi, nhe răng lè lưỡi cười nhìn bố nó, tôi không nhịn được cười hết lần này đến lần khác, tiếng cười đùa khoan khoái của người và sói vang vọng khắp núi rừng, Hoắc Khứ Bệnh đứng bên cạnh im lặng ngắm nhìn chúng tôi, có vài phần tự trách, vài phần suy tư.
Tiếng vó ngựa dưới chân núi dần dần lắng xuống, chắc hẳn đội quân đã đến nơi. Hoắc Khứ Bệnh nhìn xuống chân núi rồi lại nhìn tôi: “Ngọc Nhi.”
Tôi quay sang nhìn hắn, hắn nhìn tôi chăm chú hồi lâu rồi nói: “Ta phải quay lại rồi, nàng… bọn nàng xa cách lâu ngày giờ mới gặp lại, nàng cứ ở cùng bọn họ đi!”
Tôi nhìn hắn chằm chằm với vẻ khó tin, không ngờ hắn lại bằng lòng để cho tôi đi? Hắn cười ấm áp: “Trước hết đừng rời khỏi núi Kỳ Liên, được không?” Vẻ lưu luyến trong mắt hắn đã hoàn toàn biến thành nét cười mong cho tôi được hạnh phúc.
Tôi im lặng gật gật đầu, hắn nhìn Lang huynh mỉm cười: “Phải nhờ bọn ngươi chăm sóc Ngọc Nhi rồi.” Nói xong, không quản Lang huynh nghe có hiểu không, hắn bất ngờ hành một lễ với Lang huynh như với một vị trưởng bối, sau đó quay người rảo chân chạy xuống núi.
Tiểu công chúa theo sau lưng tôi và Lang huynh vụng về vẩy nước đùa nghịch, vương phi Tuyết lang của chúng tôi ôn nhu nằm trên một tảng đá bên hồ.
Tôi đá cho Lang huynh một cái, ngươi lừa ở đâu ra được một em sói xinh đẹp thế, Lang huynh tru một tiếng thật dài rồi vung móng vồ lấy mặt tôi, tôi lập tức tấn công vào cổ nó, Tuyết lang giật mình bật dậy khỏi tảng đá, nhìn chúng tôi đánh nhau một lát rồi lại yên lặng nằm xuống.
Chúng tôi đùa nghịch làm liên lụy tiểu công chúa đáng thương bị sặc nước.
Tiểu công chúa đáng thương bị liên lụy khi chúng tôi đùa nghịch đến nỗi bị sặc nước, giãy giụa chìm dần trong hồ, tôi không thèm chơi đùa với Lang huynh nữa, vội vã kéo lấy nó, bộ móng Lang huynh giơ lên đang định tấn công lập tức dừng lại, đôi mắt bé tròn xoe trên khuôn mặt xù lông của tiểu công chúa nhấp nháy nhìn tôi vô cùng đáng thương, bốn bàn chân nhỏ xinh vùng vẫy trong không trung bất lực, miệng khẽ thốt lên những tiếng kêu thảm thiết, tôi cười hôn nhẹ vào mũi bé, nhấc bé lên bờ.
Tuyết lang lập tức đến giúp tiểu công chúa liếʍ khô nước trên mình, tiểu công chúa nằm bên dưới mẹ, duỗi mình ra vẻ mãn nguyện, bụng ngửa lên trời, bốn chân khua khua trêu đùa mặt mẹ, vui vẻ kêu gừ gừ, tôi đứng một bên nhìn cũng mỉm cười theo.
Sau khi lên bờ, Lang huynh liền gồng mình lên, tôi lập tức cảnh giác nhảy né ra mấy bước, nó lại vừa đuổi theo tôi vừa rũ tung bộ lông ướt đẫm, những giọt nước trên mình nó cứ thế bắn tung tóe lên trên mặt tôi, tôi bất lực lại đá cho nó một cú.
Nhóm được đống lửa để hong khô quần áo, nhưng Lang huynh không ngồi làm bạn bên cạnh tôi như ngày trước. Bởi vì Tuyết lang vẫn chưa thích ứng với lửa, nên nó ngồi cùng với Tuyết lang ở đằng xa, thỉnh thoảng còn thân mật cọ đầu vào nhau, liếʍ lông cho nhau.
Tôi nhìn chúng, đột ngột hiểu ra từ giờ về sau bầu bạn cùng Lang huynh sẽ không phải tôi nữa, mà là Tuyết lang, tôi chỉ có thể cô đơn một mình ngồi bên đốm lửa.
Tâm tư chầm chậm phiêu dạt, chẳng mấy chốc đã hai ngày rồi, Hoắc Khứ Bệnh bọn họ ra sao rồi? Còn đang trầm ngâm suy nghĩ, chợt trong rừng vọng lên tiếng tru của sói, tôi đáp lại vài tiếng, chúng lần lượt rời đi.
Rất nhiều rất nhiều người đang đánh nhau sao? Tôi ngồi im lặng thất thần, chuyện sinh tử trên chiến trường không theo quy luật hay phép tắc nào, kể cả người ấy là Hoắc Khứ Bệnh.
Tôi đột ngột đứng dậy, mặc áo choàng vào, Lang huynh nhìn tôi đầy ngờ vực. Tôi hạ miếng thịt trên thanh nướng xuống, đặt bên cạnh Lang huynh. Mới chín được độ ba phần mười, nhưng với Lang huynh thì chắc là sao cũng được.
“Ta phải đi một lát.” Tôi xoa đầu Lang huynh, gừ gừ nói. Lang huynh không hài lòng gầm gừ khe khẽ, tôi ôm nó rồi vỗ nhẹ vào lưng nó định đi, Lang huynh bật dậy muốn đi theo, nhưng tôi ngăn không cho nó đi cùng, không muốn cuốn chúng vào cuộc chiến đấu của loài người chúng tôi.
Lang huynh nóng nảy tru lên, Tuyết lang khẽ gầm gừ vài tiếng, lập tức Lang huynh yên lặng trở lại, bình thường bản tính cứng rắn như thép, ai ngờ cũng có lúc mềm dẻo như thế, tôi cười giễu Lang huynh, rồi vội vàng bỏ chạy trước khi nó nổi giận. Quay đầu lại vẫn nhìn thấy ba con sói đứng yên trong đêm, bóng hình nhòa vào nhau, êm ái hài hòa. Trên mặt tôi vẫn nở một nu cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi chua xót, Lang huynh đã có gia đình của mình, còn tôi lại chỉ có một mảng hồi ức không bao giờ muốn nhớ đến.
Lén lút đi cả một chặng đường, lúc trời hửng sáng mới đến gần khu vực đại quân giao chiến.
Tôi ẩn mình trên cây, đưa mắt nhìn xuống.
Giao tranh kịch liệt một ngày một đêm, cuộc chiến cũng sắp đến hồi kết, xác chết la liệt khắp nơi, đồng cỏ xanh đã nhuộm màu máu đỏ tươi, tiếng binh khí va chạm vang vọng lên trong ánh bình minh buổi sáng sớm, khiến cho ánh dương vốn dĩ ấm áp biến thành rờn rợn giá buốt.
Tôi nhảy từ trên cây xuống, len lỏi đi giữa các thi thể xung quanh, nơi này có bao nhiêu len lỏi Lý Thành của Hán triều, bao nhiêu Lý Thành của Hung Nô đây? Từng thi thể một lại tạo thành bao nhiêu Lý Thành nữa? Bọn họ sẽ lại vì muốn báo thù cho cha cho anh mà cầm vũ khí mặc áo giáp xông pha ra chiến trường?
Rốt cuộc là có bao nhiêu thi thể? Bốn, năm vạn sinh mạng đều yên lặng nằm xuống nơi đây thế này sao? Tôi sớm đã chuẩn bị tư tưởng bước vào địa ngục trần gian, nhưng trái tim vẫn không sao chịu được, không thể khống chế mà hóa băng, tôi đi lâu như thế mà vẫn chưa qua hết chỗ thi thể, vạt váy sớm đã bị nhuốm màu máu đỏ, đưa mắt nhìn ra xa, vẫn chỉ nhìn thấy thi thể và máu tươi.
Nhìn đống áo giáp rải rác, đoán chắc là Hung Nô đã thảm bại, số thi thể của quân Hung Nô nhiều hơn hẳn của quân Hán. Vài binh sĩ Hung Nô đang chạy tán loạn nhìn thấy tôi, lập tức kinh hoàng vung binh khí sứt mẻ lên, tôi liền quăng kim châu ra, quật rơi binh khí rồi, cứ thế băng qua bên bọn họ, một thiếu niên rút đoản gươm trong người ra, định ném về phía tôi, tôi trừng mắt nhìn hắn lạnh lùng, dùng tiếng Hung Nô nói: “Mau đi đi, đi càng nhanh càng tốt, mẫu thân của ngươi vẫn đang đợi ngươi ở nhà.” Bọn họ sững sờ trong giây lát, tuy có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn dìu nhau đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Mặt trời mùa hè chiếu thẳng xuống chân núi Kỳ Liên, làm cây cối ngời lên xanh lóa mắt. Giữa những bông hoa, rực rỡ trên núi, áo giáp của Hoắc Khứ Bệnh lấp loáng ánh bạc, tay hắn cầm trường đao, sừng sững đứng yên, từ trên cao nhìn xuống bao quát toàn bộ chiến trường.
Áo giáp và trường đao phản chiếu ánh mặt trời loang loáng khiến người ta không thể nhìn thẳng vào, làn gió lẫn mùi tanh của máu thổi đến khiến y bào hắn bay phần phật, mái tóc đen dài bị mất cái chụp tóc trên đầu cũng bay tung trong gió.
Bên dưới bãi chiến trường đầy những thi thể đẫm máu trông vô cùng ghê rợn, trên cao là cây xanh hoa đỏ tươi đẹp ấm áp, tương phản rõ ràng, như một bức tranh với hai sắc màu đối lập, nhưng vì có thân tư khí thế của hắn mà dưới chân hắn tất cả cảnh vật đều hợp lại một cách kỳ diệu, làm dấy lên một vẻ đẹp chấn động lòng người.
Tư thế, dung mạo của chiến thần trong truyền thuyết chắc cũng giống thế này đây!
Thấy hắn không bị sao cả, tôi chậm rãi thở phào một hơi, xoay người định đi.
“Kim… Ngọc…” Tiếng gọi to đầy mừng rỡ vang vọng khắp khe núi, phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo u tịch bao trùm mặt đất.
Tôi quay lại ngước nhìn. Hắn phi ngựa như lao bay tới, xuyên qua đám hoa đỏ cỏ xanh, mái tóc đen bay trong gió, những cánh hoa rơi lả tả lướt qua thân người hắn, giữa bầu không khí dày đặc mùi máu tanh chợt toát lên một vẻ đẹp gần như lạ lùng, dị thường: “Nàng đến tìm ta à? Không yên tâm về ta à?”
Tôi đánh giá hắn một lượt: “Tóc của ngươi bị sao thế?”
Hắn cười vẻ không hề để tâm: “Không cẩn thận trúng một mũi tên, chụp tóc bị bắn rơi rồi.”
Tôi nhìn về hướng binh sĩ đang thu dọn chiến trường: “Hung Nô đại bại rồi à?”
Hoắc Khứ Bệnh cười gật đầu: “Không phải đại bại, mà là thảm bại, bắt sống được Tù Đồ Vương của Hung Nô và năm tiểu vương, chúng ta lấy ít đánh nhiều, bọn họ gần như bị tiêu diệt toàn quân, còn tổn thất của quân ta chỉ không quá ba phần mười.”
Triệu Phá Nô tiến đến hành lễ, cung kính nói: “Bẩm tướng quân, đã kiểm kê xong số người tử xong của Hung Nô, địch thiệt hại tổng cộng ba vạn hai trăm người.” Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, Triệu Phá Nô cười nói: “Hung Nô khẳng định không còn lực lượng thừa nào để tụ tập đại quân quanh khu vực núi Kỳ Liên nữa, đêm nay chúng ta có thể nghỉ ngơi thoải mái, tướng quân có thể thưởng thức phong cảnh núi Kỳ Liên mà người Hung Nô vô cùng tự hào.” Hoắc Khứ Bệnh quay sang nhìn tôi, xua tay ra hiệu cho Triệu Phá Nô rời đi, Triệu Phá Nô liếc nhìn tôi rồi cúi đầu lùi xuống.
“Hình như nàng không hề vui tí nào?” Hoắc Khứ Bệnh nhìn chăm chú vào mắt tôi hỏi.
“Trận chiến này là bệ hạ vì muốn đoạt quyền khống chế Hà Tây, khai thông đường vào chư quốc Tây Vực nên mới đánh, có quan hệ gì với ta đâu? Có lẽ tiện thể báo thù được cho Lý Thành, nhưng báo thù kiểu này vốn chẳng bao giờ hết được.”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ nhíu mày: “Hiếm khi gặp được một người Hán không hề căm ghét Hung Nô.”
Tôi thu lại mạch suy nghĩ rối loạn trong đầu, chỉ vào mái tóc hắn: “Trước hết phải tắm rửa chải chuốt lại đã! Ta cũng phải thay một bộ y phục khác.”
Hắn cười nắm lấy tay tôi, tôi né tránh hắn, vừa đi vừa nói: “Ngươi bây giờ có lẽ không đánh nổi ta đâu, tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.”
Hắn đi sau lưng tôi cười nói: “Chúng ta từng thân mật hơn cả thế này rồi, bây giờ nắm tay một tí mà vẫn ngại à?”
Thấy tôi trừng mắt tức giận, hắn vội phủi phủi tay, cười hi hi nói: “Không bằng lòng thì thôi vậy, bộ dạng nàng bây giờ giận dữ hơn vừa nãy nhiều lắm.”
Tôi thoáng ngây người, lúc lấy lại phản ứng kịp thời mới nhận ra là mình lại trúng kế miệng mật lòng dao của hắn.
Tôi ngoảnh đầu lặng lẽ bước đi, Hoắc Khứ Bệnh yên lặng đi bên cạnh, xa dần khỏi chiến trường, hương thơm của hoa nồng thêm trong gió, tâm tình tôi cũng dịu đi rất nhiều.
Giữa bóng rừng cây loang lổ, bóng tôi và hắn cũng nhập vào nhau, trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh gia đình Lang huynh nhòa vào nhau dưới ánh trăng nọ.
Lửa trại trên núi cháy rừng rực, tiếng cười nói phấn chấn của mọi người vang vang, hương rượu thịt ngọt ngào lan tỏa khắp nơi.
Đống lửa chỗ tôi và Hoắc Khứ Bệnh chỉ có hai người chúng tôi, thỉnh thoảng vài tướng sĩ đi qua kính rượu xong rồi lại nhanh chóng rời đi. Hoắc Khứ Bệnh đưa cho tôi một túi rượu, tôi đang định lắc đầu, chợt ngửi thấy mùi thơm, lập tức hỏi: “Đây là rượu sữa ngựa phải không?”
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu: “Chiến lợi phẩm của hôm nay đấy, hương vị không thể so với rượu của chúng ta được.”
Tôi giơ tay ra nhận lấy, đưa lên môi nhấp một ngụm nhỏ, từ từ nuốt xuống, thưởng thức mùi vị lâu lắm rồi chưa được cảm nhận.
Hoắc Khứ Bệnh nốc vài ngụm rồi lại đưa cho tôi, tôi lắc lắc đầu. Hắn mỉm cười, nhận lại túi rượu, tự uống một mình. Triệu Phá Nô bưng hai ly rượu đi về phía chúng tôi, Hoắc Khứ Bệnh cười trách: “Ngươi định chuốc cho ta say à? Vừa mới kính rượu xong bây giờ lại đến nữa?”
Triệu Phá Nô cười dâng ly rượu lên cho, tôi: “Chén rượu này không phải để kính tướng quân, mà để kính Kim huynh đài, trước đây ta có vài phần thất lễ với huynh đài. Ta chưa từng thấy bồ câu nào dám đối đầu với diều hâu, cũng không ngờ bồ câu của huynh đài lại quyết liệt đến thế, loại bồ câu như thế bọn ta không thể đền được, xin huynh đài lượng thứ cho mấy lời lẽ mạo phạm trước đây của bọn ta.” Khuôn mặt gã tuy nở một nụ cười, song trong mắt lại toàn hổ thẹn và áy náy.
Thấy tôi lờ đi rất lâu không nhận lấy ly rượu, nụ cười của gã hơi cứng lại: “Huynh đài không bằng lòng lượng thứ, ta cũng hiểu.” Nói rồi gã ực một ngụm uống hết ly rượu của mình, hướng về phía tôi quỳ gối hành một lễ định rời đi, tôi đột ngột giơ tay nhận lấy ly rượu trên tay gã, ngửa cổ nhắm mắt uống cạn chén rồi, nghiêng người ho sặc sụa.
Hoắc Khứ Bệnh cười nói với Triệu Phá Nô: “Thật là nể mặt ngươi lắm đấy nhé! Tửu lượng của hắn tệ lắm, tửu phẩm cũng không ra gì, hễ uống say là sẽ không tự kiểm soát được, cho nên bình thường không muốn uống đâu.”
Triệu Phá Nô lúc này mới cười híp mắt, chắp tay hành một lễ với tôi: “Đa tạ!” Rồi cũng hành một lễ với Hoắc Khứ Bệnh, xoay người rời đi.
Tôi ngồi im một lúc, cảm thấy đầu óc chuếch choáng dần, vội vã đứng dậy: “Tranh thủ lúc rượu còn chưa bốc nhiều lên đầu, ta quay về trước đây.”
Hoắc Khứ Bệnh lập tức đứng dậy, cầm lấy túi rượu nói: “Cùng nhau về đi!”
Lều trại của Hoắc Khứ Bệnh được dựng ngược phía mặt trời mọc, vì chú ý đến tôi nên đặc biệt ra lệnh cho người của hắn dựng lều cách xa một đoạn.
Người tôi chưa vào đến lều, bước chân đã bắt đầu mềm nhũn, Hoắc Khứ Bệnh định đỡ nhưng tôi gạt tay hắn ra, tự mình loạng choạng bước đi như sắp ngã đến nơi, hắn mặc kệ tôi giãy giụa, ôm chặt tôi kéo vào trong lều.
Trong bóng tối, đầu óc tôi hình như minh mẫn ra, mọi chuyện trong quá khứ đều dần dần hiện lên vô cùng rõ rệt, nhưng hình như lại cũng vô cùng hỗn loạn, lơ mơ, hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc suy nghĩ của chính mình, những chuyện càng không muốn nhớ đến lại càng hiện lên rõ ràng, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu.
Hoắc Khứ Bệnh sờ soạng thắp được đèn dầu, xáp lại gần nhìn tôi, thở dài nặng nề, cầm khăn tay giúp tôi lau nước mắt: “Vẫn buồn vì Tiểu Khiêm, Tiểu Đào, và Lý Thành à?”
Tôi túm lấy ống tay áo hắn khóc thút thít: “Cha của ta đi rồi, Cửu gia huynh ấy không cần ta nữa, bây giờ Tiểu Đào và Tiểu Khiêm cũng đi rồi, Lang huynh đã có vợ và con gái, chỉ còn mỗi mình ta thôi.”
Cánh tay Hoắc Khứ Bệnh chợt cứng đờ trong giây lát, một tay nhấc túi rượu lên uống mấy ngụm lớn, một tay chùi lệ nơi khóe mắt tôi: “Nói linh tinh! Làm sao mà chỉ còn mỗi mình nàng chứ? Ta sẽ ở bên nàng.”
Tôi sụt sịt mũi, tiện tay túm lấy ống tay áo hắn xì mũi một phát, nhìn hắn hỏi: “Vì sao ngươi lại tốn nhiều tâm tư với ta như thế?”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn ống tay áo của mình, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kéo tay tôi ra, đặt khăn tay vào tay tôi, rồi cởϊ áσ bào bên ngoài ra: “Nàng ngốc thật hay giả vờ ngốc thế? Tuy ta chưa bao giờ nói thẳng ra, nhưng chẳng lẽ nàng một mực không biết ta muốn lấy nàng sao?”
Tôi giơ tay túm lấy túi rượu, song Hoắc Khứ Bệnh đã nhanh tay giật lại: “Không cho uống nữa.” Nói rồi tự mình uống thêm mấy ngụm.
Tôi giơ tay ra giành lấy, hắn nắm chặt tay tôi: “Trả lời một câu hỏi của ta, ta sẽ cho nàng uống, nàng có thích ta tí nào không?”
Thấy mắt Hoắc Khứ Bệnh mở to nhìn tôi chăm chú, tôi nghiêng nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc lâu: “Không biết.”
Hoắc Khứ Bệnh thở dài: “Thế trước đây khi nàng nhìn thấy ta buồn có cảm thấy khó chịu không? Hôm nay có lo lắng cho ta không?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Ta đến tận bây giờ vẫn không dám ngắm hoa hòe, vừa nhìn thấy nó là trong lòng lại cảm thấy rất buồn. Ta sợ ngươi bị Hung Nô hại, nên vội vã đi suốt cả đêm đến.”
Hắn bật cười vẻ chua xót: “Trong tim nàng có ta.” Nói rồi lại nhấc túi rượu lên nốc tiếp: “Bên suối Nguyệt Nha nàng rõ ràng đã đi rất xa rồi, vì sao còn quay đầu lại? Lúc quay đầu lại nhìn thấy ta, nàng có biết mặt nàng ửng đỏ không? Vì sao mặt nàng lại ửng đỏ? Nếu trong tim nàng không hề nghĩ đến ta, vì sao lại đặc biệt dành một chỗ trong phường ca múa cho ta? Lúc nàng không vui, ta nghĩ ra cách trêu cho nàng cười, nhưng lúc ta không vui, nàng không phải cũng nghĩ ra cách khiến cho ta quên đi ưu sầu sao? Ngày ấy ta không vui vì mấy lời đánh giá của Tư Mã Thiên và đám văn nhân kia, nàng bình thường vốn không thích đưa đẩy với ta, ấy thế mà cứ một mực kéo tay áo ta nói chuyện, rõ ràng là gây chuyện trêu đùa ta, thực ra chỉ vì muốn cho ta cười, mấy ngày trước đây, nàng vốn vì ta bắt giữ nàng ở lại nên lúc nào cũng bày trò xấu, nhưng vừa nói đến chuyện của phụ thân, nhận ra ta không vui lại lập tức chuyển chủ đề khác, làu bà làu bàu toàn nói mấy lời đâu đâu. Ngọc Nhi, ta chỉ lỡ làng đúng một lần, chậm mất một bước, nếu trong thành Trường An…”
Tôi cười trỏ vào mặt hắn nói: “Ngươi say rượu rồi, mặt ngươi đỏ lắm, giống hệt mông khỉ.”
Hắn cười lắc đầu: “Nàng mới say rượu ấy, nếu không say sao lại có thể thoắt khóc thoắt cười chứ?”
Tôi nhìn chằm chằm vào túi rượu trên tay hắn: “Ta muốn uống, lâu lắm rồi ta không được uống rượu sữa ngựa, hồi bé lén uống thử một lần, cảm thấy thật là khó uống.”
“Bây giờ không thấy khó uống nữa à?”
Tôi buồn rười rượi nói: “Bây giờ vẫn thấy khó uống, nhưng mà trong đấy có mùi vị của cha.”
Hắn đưa túi rượu cho tôi, tôi vịn vào tay hắn uống một ngụm thật lớn, hắn thu túi về cạn hết chỗ rượu còn lại trong một ngụm, rồi thuận tay vung túi rượu đi.
“Ngọc Nhi, đừng quay về chỗ bầy sói nữa, lấy ta đi!” Hoắc Khứ Bệnh nằm nghiêng người trên tấm thảm, ánh mắt say sưa lờ đờ nhìn tôi chăm chú.
Tôi cười hi hi không trả lời. Hắn lại nói: “Mạnh Cửu cũng khá lắm, dáng như chi lan thụ ngọc, nụ cười đẹp như trăng sáng rung động lòng người, đích thực là một nam nhi hiếm thấy trên đời, nhưng ta cũng không hề thua kém, vả lại ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng, nàng quên hắn đi!”
Tôi vẫn chưa nói gì, hắn đột nhiên cười rộ lên: “Ta say thật rồi, mấy lời này lúc không say ta không thể nào nói ra được, nhưng trong lòng ta hiện giờ rất tỉnh táo đấy.”
Tôi chau mày, bóng người ấm áp dưới ánh đèn kia, bóng người ôn hòa nho nhã kia, bóng người luôn luôn trầm tĩnh, ung dung kia…
Khuôn mặt Hoắc Khứ Bệnh bỗng dưng hiện ra trước mặt tôi: “Bây giờ là ta ở trước mặt nàng, không cho phép nàng nghĩ đến người khác.”
Tôi nhìn hắn, nước mắt lại trào ra. Hoắc Khứ Bệnh giúp tôi lau nước mắt, ngón tay xoa nhẹ qua gò má tôi, chần chừ một lúc, dừng lại trên môi tôi, ngón tay hắn lập tức trở nên nóng bỏng, cả người cứng đờ lại. Tôi ngơ ngẩn nhìn hắn, hắn bỗng hít một hơi thật dài, đột ngột cúi xuống hôn, trong lòng tôi vừa thấu hiểu vừa mơ hồ, cơ thể càng lúc càng nhẹ mềm, giống như muốn bay lên, lại giống như muốn chìm xuống, chỉ có môi của hắn, tay của hắn, cơ thể hắn, nóng như lửa cháy, còn trái tim tôi rất lạnh, muốn ôm lấy sự nóng rực này…
* * *
Tôi tỉnh dậy trong tiếng sói tru văng vẳng phía xa, chỉ cảm thấy đầu nặng trịch còn người mềm nhũn, đau khổ mở mắt ra, nhìn thấy tư thế quấn quýt của tôi và Hoắc Khứ Bệnh, không dám tin vào mắt mình lập tức nhắm mắt lại.
Giữa lúc hoàn toàn kinh hoàng, từng cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu lúc rõ ràng lúc mơ hồ. Tôi không dám cử động chỉ nằm yên đấy, đầu óc tê dại, trơ ra, lại nghe một tiếng sói tru âm ỉ vọng đến từ xa. Tôi nhắm mắt khẽ khàng chui ra khỏi lòng Hoắc Khứ Bệnh, quay lưng lại nhanh chóng mặc y phục vào.
Nến vẫn còn non nửa, nhưng tôi không tài nào đối diện được với căn phòng sáng trưng thế này, đành thổi tắt nến đi, đứng im trong bóng tối, Hoắc Khứ Bệnh ở sau lưng trở mình, làm tôi giật thót vội nhảy mấy bước ra khỏi lều.
Đám sĩ binh diễu hành tuần tra đang tới, tôi vội vàng ẩn mình vào giữa núi đá, theo tiếng sói tru đứt đoạn từ từ lần đi.
Nửa vầng trăng cong treo lơ lửng trên trời, rọi xuống một đầm nước biếc giữa khe núi. Lang huynh đang đứng trên một phiến đá bên hồ, ngửa đầu tru một tiếng dài, Tuyết lang cũng có lúc tru theo một tiếng, tiểu công chúa nhìn thấy tôi lập tức lao tới, đến bên chân tôi lại chỉ gừ gừ gọi, ngập ngừng không dám nhảy chồm lên.
Tôi cắn môi cúi xuống ôm lấy bé: “Mùi của ta thay đổi rồi à?” Đi đến bên cạnh Lang huynh ngồi xuống, Lang huynh ngửi ngửi người tôi một lát, “hừ” lên mấy tiếng đầy nghi hoặc, thấy tôi không để tâm, lại nằm xuống coi như không có gì.
Mùi của tôi thay đổi rồi? Bởi vì tôi không còn là thiếu nữ nữa, từ hôm nay trở đi tôi đã thành một phụ nữ rồi. Tôi táp nước suối lạnh mát tới tấp lên mặt, muốn mượn cách này đánh thức chính mình, nhưng tỉnh táo rồi thì có thể làm gì đây?
Lặng im ngồi nhìn hồ nước sâu thẳm, lòng tôi rối như tơ vò không biết nghĩ từ đâu.
Tiểu công chúa vặn mình trong lòng tôi, song tôi lại chẳng có tâm tình nào chơi đùa với bé như thường ngày, bé mất kiên nhẫn nhảy ra khỏi lòng tôi, chạy ra cắn đuôi phụ thân.
Tuyết lang đột ngột quay lại, hướng về phía rừng rậm rên lên mấy tiếng đầy vẻ cảnh cáo, tôi hết sức ngạc nhiên quay đầu lại, mặc dù chưa nhìn thấy gì cả, nhưng trong bóng tối khẳng định là có gì đấy khiến cho Tuyết lang bất an. Lang huynh vốn luôn có tính cảnh giác cao nhất lúc này lại vẫn vui vẻ đùa nghịch với tiểu công chúa, chỉ thấp giọng gừ gừ mấy tiếng với Tuyết lang. Tôi lập tức quay đầu lại, cả người cứng đờ ngồi im. Tuyết lang nghe thấy tiếng gọi của Lang huynh, thu lại tư thế công kích, nhưng vẫn hết mực cẩn thận bảo vệ phía trước tiểu công chúa.
Hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói vừa dịu dàng vừa đầy vẻ lo lắng từ sau lưng: “Ngọc… Ngọc Nhi, ta… ta…” Giọng nói nhỏ lại, bốn phía lại chìm vào tĩnh mịch, hai người một trước một sau, một ngồi một đứng, đều không cử động.
Tiểu công chúa không nghịch ngợm nữa, tò mò mở to đôi mắt đen thẫm nhìn tôi, rồi lại nhìn Hoắc Khứ Bệnh.
Lang huynh sốt ruột tru một tiếng dài, giơ chân vỗ vào người tôi một cái, rồi gầm gừ một tiếng với Hoắc Khứ Bệnh, sau đó dẫn Tuyết lang và tiểu công chúa rảo bước bỏ đi.
Hoắc Khứ Bệnh đi đến sau lưng tôi: “Xin… xin lỗi nàng, ta… ta…”
Con người hắn không ngờ cũng có thể lo lắng, hốt hoảng đến nỗi không nói nổi một câu. Tôi ôm đầu gối nhìn về phía mặt hồ: “Chẳng có gì phải xin lỗi cả, nếu có sai thì cũng là mỗi người một nửa, đâu phải ngươi ép buộc ta.” Giọng nói của tôi hết sức bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng loạn khôn xiết.
Hoắc Khứ Bệnh muốn ngồi xuống, do dự một lúc, lại đi cách ra mấy bước, cách hẳn một đoạn rồi mới ngồi xuống một tảng đá, cũng lặng im ngắm nhìn nước hồ, rất lâu cả hai người không ai nói gì. Hắn nhặt lấy một hòn đá bên cạnh chân ném về phía hồ nước, đập tan ánh trăng thành từng mảnh, rồi đột ngột đứng dậy lại ngồi bên cạnh tôi, dùng lực giữ lấy bả vai tôi quay người tôi về phía hắn, ánh mắt toát lên vẻ kiên định khác thường: “Ngọc Nhi, lấy ta nhé.”
Lòng tôi hết sức lộn xộn, không dám đối diện với hắn, đảo mắt về hướng hồ nước, lại phát hiện ra Lang huynh và Tuyết lang đang ngồi sánh vai phía trước mặt, chăm chú nhìn chúng tôi, tiểu công chúa cũng bắt chước giống bố mẹ, ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng nghiêng đầu, mở to đôi mắt đen lay láy nhìn chúng tôi chăm chú.
Trong lòng tôi ngổn ngang tâm tư không biết phải nói thế nào, không nhịn được phải nặn ra mấy tiếng cười, tiện tay vơ lấy một hòn đá ném về phía Lang huynh: “Xem vui không hả?”
Lang huynh không một cử động, mắt không hề chớp, hòn đá rơi ngay trước chân nó, dọa cho tiểu công chúa giật thót mình, kêu một tiếng nhảy ngay lên lưng bố mình.
Lang huynh tuy không biết nói, nhưng cặp mắt lại tràn đầy vẻ lo lắng, còn có cả kỳ vọng và cổ vũ, đó chính là ánh mắt mong cho tôi có thể vui vẻ hạnh phúc, giống y hệt ánh mắt cha nhìn tôi trước khi ra đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lang huynh, khẽ mỉm cười: “Được.”
Hoắc Khứ Bệnh giữ lấy vai tôi: “Nàng nói được? Là nói với ta đúng không?”
Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm, cười hỏi hắn: “Chẳng lẽ chỗ này còn có người khác à? Thế thì ta phải nghĩ lại rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn tôi chằm chằm một lúc, bỗng dưng hét lên một tiếng rất to, ôm tôi nhảy trên tảng đá, vừa nhảy vừa múa. Lang huynh ngửa đầu lên trời tru một tiếng mừng rỡ, tiểu công chúa cũng bắt chước làm theo, giọng lanh lảnh non nớt.
Ngay lập tức, khắp khe núi sóng sánh ngập tràn niềm vui. Tôi nhìn vầng trăng sáng sắp lặn đằng Tây, lúc này vầng trăng ấy có đang chiếu rọi cho người kia ở thành Trường An không?
Cúi đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh, đối mặt với ánh mắt tràn ngập niềm vui của hắn, trái tim tôi cũng rung động theo, bèn nhoẻn miệng cười, dang tay ra ôm lấy hắn, ngả đầu lên vai hắn.
Hoắc Khứ Bệnh yên lặng ôm tôi, không lâu sau hắn lay lay người tôi: “Nàng nói lại lần nữa đi, nàng thực sự đồng ý rồi?”
Trong lòng tôi vừa mừng rỡ vừa xót xa, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Kim Ngọc đồng ý gả cho Hoắc Khứ Bệnh.”
Hắn cười rộ lên: “Đây là câu nói êm ái nhất mà ta được nghe trong đời, nàng nói lại lần nữa đi.”
Ta khẽ cốc vào vai hắn một cái: “Không nói nữa.”
Hắn áp trán mình vào trán tôi, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, ánh mắt sáng rực như sao nhìn tôi chăm chú, dịu dàng van nài: “Nói lại một lần nữa thôi, chỉ một lần nữa thôi.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn, miệng lại thuận theo lời cầu xin của hắn mà nhẹ nhàng nói: “Thϊếp đồng ý gả cho chàng.”
Hoắc Khứ Bệnh hôn lên mặt tôi: “Nương tử ngoan.”
Thấy vẻ mặt tôi ngơ ngác, nụ cười của Hoắc Khứ Bệnh có hơi cứng lại, nghi hoặc nhìn tôi.
Ba chữ “nương tử ngoan” vương vấn quanh quẩn trong lòng, lúc này mới thực sự hiểu là thân phận của mình sắp thay đổi, mặt tôi dần dần nóng rực, khóe miệng từ từ cong lên, Hoắc Khứ Bệnh thoạt nghĩ đã nhận ra tôi đang nghĩ gì, vẻ mặt nghi hoặc biến mất, đôi mắt tràn đầy vẻ ôn nhu dịu dàng chăm chú nhìn tôi, không nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Bầu trời đằng Đông đã lộ ra một vệt trắng, chim chóc trong rừng núi bắt đầu cất tiếng hót.
Màn đêm dần biến mất, một ngày mới sắp bắt đầu, giống như cuộc sống của tôi.