Đại Mạc Dao

Chương 16

Quyển 1 - Chương 16: Ra đi
Để Như tỷ hát cho chúng ta một bài, nhưng mà nội dung phải là câu chuyện của nàng ấy và Lý sư phụ cơ.”

“Còn gọi là Như tỷ à? Phải sửa thành Lý phu nhân chứ.”

Đám người nhao nhao thảo luận xem làm thế nào phá động phòng của Phương Như, mặt tôi thoáng một nụ cười nhạt, nghe mà để ngoài tai, dòng suy nghĩ cũng cứ phiêu du. Hồng cô có chút tiếc rẻ nói: “Vì sao lại để Lý sư phụ chuyển ra ngoài chứ? Kể cả cưới Phương Như rồi, vẫn có thể sống trong nhà như cũ cơ mà!”

“Để hai người bọn họ êm ả sống cuộc sống riêng của họ đi! Tỷ mời Lý sư phụ làm nhạc sư, chẳng lẽ hắn vì đã cưới Phương Như rồi mà từ chối? Sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn của phường hát đâu.” Tôi nói một cách thờ ơ.

Hồng cô nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu, hỏi: “Tiểu Ngọc, muội mấy ngày này làm sao thế? Sao mà ta cứ cảm thấy muội và bọn ta ngày càng xa cách không thân như trước nữa?”

Tôi lắc lắc đầu: “Thân phận của Lý sư phụ không còn như cũ nữa, tiệc cưới khẳng định sẽ có người trong triều đình đến chúc mừng, tỷ đợi chút rồi dặn dò cẩn thận các tỷ muội trong nhà, đừng náo loạn quá mức.”

Hồng cô vội nhận lời, tôi hơi mệt mỏi đứng dậy: “Muội đã nói chuyện với Phương Như, sẽ không tiễn bọn họ đi nữa, mọi chuyện phiền Hồng cô rồi.”

Hồng cô nhìn tôi với vẻ lo lắng, rồi vỗ vỗ vai bà, ra hiệu cứ yên tâm, rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Phương Như đang được mấy bà cô giúp trang điểm và đeo trang sức lên, bộ y phục đỏ rực mặc cho ngày cưới trải dài trên giường, tỏa ra bầu không khí vui mừng hoan hỉ. Tôi đứng ngoài cửa sổ lắng nghe giọng nói lúc có lúc không vọng ra từ trong phòng: “Phương cô nương thật là biết chọn ngày đẹp, chọn ngày tân niên, khắp chốn sẽ vui vẻ ăn mừng cho ngày đại hỉ của cô nương!”

Một bà cô dùng hai ngón cái và ngón trỏ một ngón mở ra một ngón đóng vào, ngoắc sợi tơ làm giao kiếm[1] cho Phương Như. Phương Như cứng đờ người không dám động đậy, tỳ nữ đang giúp nàng trang điểm cười nói: “Ngày cưới là do phường chủ chọn đấy.”

[1] Giao kiếm: “giao” nghĩa là “cắt”; ở đây có nghĩa là dùng một sợi dây màu hồng buộc vào hai đầu ngón tay, tạo thành nút thắt hai bên, sợi dây có thể co vào giãn ra tùy ý. Sau đó đem sợi dây này kề sát lên má tân nương, hai tay khẽ động, như thể là đang “cắt” vào mặt của tân nương. Người ta nói là các cô nương chưa lấy chồng, trên mặt có một lớp lông tơ mỏng, thời khắc được long trọng gả cho nhà chồng chính là thời điểm lớp lông tơ này kết thúc sứ mạng của mình.

“Bộ váy cưới này may đẹp quá! Có phải là do Lý nương nương ban thưởng không? Đồ của hoàng gia dù gì cũng luôn mang khí chất khác biệt.” Bà cô đang sửa sang vấy cưới và trang sức cho ngay ngắn lên tiếng tán dương.

Khuôn mặt Phương Như vừa được “cắt” sạch sẽ, nàng đang ngồi soi gương, nghe thấy mấy lời kia liền quay đầu lại cười nói: “Là quà của Tiểu Ngọc đấy, nương nương vốn có ý định ban thưởng, nhưng nghe nói Tiểu Ngọc đã chuẩn bị váy cưới, bèn nói là nếu tặng thêm thì cũng chẳng hay gì.”

Bà cô đành “à à” mấy tiếng, thở dài, rồi im bặt.

Tôi quay người đi ra, chậm bước đi về phía phòng mình. Hôm nay đúng là ngày tốt, gió nhẹ mây trôi thoáng đãng, ánh nắng ấm áp dễ chịu, trong nhà đâu đâu cũng được trang trí đèn hoa rực rỡ, không khí hoan hỉ bao phủ toàn bộ không gian.

Đi vào đến phòng mình, khóa cửa lại, tôi lấy bộ váy Lâu Lan màu xanh ra, ôm vào lòng một lúc lâu, rồi trải ra đặt trên giường.

Sau khi rửa mặt xong, tôi tháo búi tóc ra, dùng lược nhẹ nhàng chải tóc, chia tóc sang hai bên rồi tết thành hai bím dài, xong lại buộc vào làm một ở phía sau. Làn da đã trắng trẻo, nên có thể không cần đánh phấn, chỉ dùng bút lông chấm một ít phấn mắt màu đen, nhẹ nhàng đưa bút vẽ mấy đường, không vẽ thành đôi hàng lông mày dài cong lưu hành hiện giờ, chỉ hơi cong lên như một ngọn núi phương xa. Lấy ra một phiến son, nhỏ hai giọt nước vào, vệt nước chầm chậm tan ra, phiến son biến thành một màu đỏ vô cùng sinh động, tựa như bám vào một hồn hoa được hồi sinh, đợi lúc sắc màu đậm nét nhất, đầu tiên mím môi, sau đó phớt phớt lên hai gò má.

Tiếng trống tiếng nhạc ngoài cửa sổ đột nhiên rộn lên, xem ra người đón dâu đã tới rồi. Tôi nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy lòng mình khẽ rung động, một niềm vui như thể lan tỏa khắp trời đất ào tới. Đây có lẽ chính là khúc nhạc mà các cô gái thích nghe nhất, một khúc nhạc chỉ tấu lên cho chính mình.

Mặc váy xong, đeo trang sức lên người, soi mình trong gương, chợt nghĩ tới Lang huynh ở đại mạc, tôi không nhịn được đi đi lại lại vài vòng trong phòng, vạt váy bay lên phất phơ như hoa trong gió, cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.

Điều giày vò con người ta nhất chính là chờ đợi, trái tim như bị treo lơ lửng giữa không trung, bay lên không xong, hạ xuống cũng không được, từng tiếng tí tách của đồng hồ nước cũng đủ để đập vào lòng. Chăm chú nhìn chiếc đông hồ nước rất lâu, cảm thấy mấy giọt nước kia hình như cứ không chịu rơi xuống, càng ngày càng chậm. Tôi lắc đầu, cố ép mình không được nhìn chằm chằm vào nó nữa.

Cố tìm xem có việc gì khác để giải tỏa tâm trí căng thẳng không, tôi đi tìm cái gì để gϊếŧ thời gian khắp phòng, cuối cùng tìm được một sợi dây sặc sỡ, bèn nắm lấy trong tay. Tôi nhắm mắt lại tùy tiện thắt lại một nút, sau đó mở mắt ra bắt đầu toàn tâm toàn ý tập trung vào việc tháo nút. Thắt nút, tháo nút, lặp đi lặp lại nhiều lần, trong phòng đã mờ tối.

Tôi ném sợi dây đi, đi ra giữa vườn nhà, nhìn chằm chằm ra cổng.

Ánh nắng ban ngày từng chút một tan biến, bóng tối cũng dần dần ập tới.

Có lẽ chàng không muốn gặp người ngoài, cho nên không muốn đến vào ban ngày, đợi một lát chàng nhất định sẽ đến thôi.

Từ đứng đối diện với cổng sang đứng dậy quay lưng tựa vào cổng, từ hy vọng sang khẩn cầu.

Đám người đều đã ra ngoài uống rượu hỉ của Phương Như, khắp nhà trở nên yên tĩnh kỳ lạ.

Quá đỗi yên tĩnh, tĩnh đến nỗi tôi có thể nghe được tiếng trái tim mình chìm dần xuống, không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy như đang chìm vào một cái hang càng ngày càng tối và sâu thăm thẳm, từng chút từng chút một chìm xuống, không biết lúc nào mới rơi xuống mặt đất lạnh lẽo cứng cáp kia.

Mấy giọt lạnh ngắt rơi trên mặt, không lâu sau, từng bông tuyết trắng lấp lánh bắt đầu rơi. Tuyết không dày, rơi xuống cũng không ào ạt, chỉ nhẹ nhàng bay bay trong gió, hạ đất mới dừng lại, mang theo một cảm giác dịu dàng ấm áp khó nói nên lời, nhưng sắc trắng bao la bạt ngàn ấy lại bao phủ cả một bầu trời cô vùng lạnh lẽo, đâm thẳng vào trái tim người ta.

“Kèn kẹt”, tiếng cánh cổng bị mở ra. Trái tim tôi trong khoảnh khắc ấy nhảy lên, trong giây lát tôi không ngờ trái tim mình có thể tỉnh táo đến thế, hóa ra hạnh phúc đến quá khó khăn, niềm vui cũng sẽ mang theo đau khổ.

Tôi lặng im đứng đó một lúc, rồi mới gượng cười quay người lại.

Nụ cười vẫn đông cứng lại trên mặt, nhưng trong tim đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Tôi nhắm mắt lại không dám tin, rồi lại mở mắt ra, vẫn là Hoắc Khứ Bệnh.

“Lần đầu tiên gặp nàng, nàng cũng mặc bộ váy này, dưới ánh trăng bạc trắng, đứng bên cạnh một chú sói cũng màu trắng, tà váy dài tung bay, mái tóc đen cũng bay phất phơ, nhẹ nhàng yểu điệu như không phải người phàm, người chưa từng nhìn kỹ con gái như ta, lúc ấy không thể nhịn được cứ nhìn nàng chằm chằm, muốn xem nàng đến từ đâu, sẽ đi về đâu.” Hoắc Khứ Bệnh nở một nụ cười nhạt.

Hai tay tôi ôm lấy đầu mình, chầm chậm ngồi xuống mặt đất.

Hoắc Khứ Bệnh hết sức kinh ngạc giơ tay ra đỡ lấy tôi.

“Không cần quan tâm đến ta, không cần quan tâm đến ta...” Tôi tự lẩm bẩm trong tiềm thức, lặp đi lặp lại, hắn chậm rãi rút tay lại.

Hoắc Khứ Bệnh không màng mặt đất phủ đầy bụi tuyết, trên người đang mặc gấm bào, ngồi sụp xuống bên cạnh tôi không nói lời nào, như thể dù cho tôi ngồi đó bao lâu đi nữa, hắn cũng sẽ cứ im lặng ngồi với tôi.

Hoa tuyết chầm chậm phủ lên cơ thể hai người, hắn do dự một lúc, rồi giơ tay ra giúp tôi phủ hoa tuyết trên người đi. Tôi không cử động, như đã hóa thành tượng băng.

Hắn đột nhiên đứng dậy đi vào trong phòng, không lâu sau lấy ra một chiếc ô trúc, yên lặng ngồi xuống bên cạnh tôi, giương ô ra. Những bông tuyết nhỏ vụn vẫn bay bay, hắn ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn một bầu trời trắng muốt.

Tiểu Khiêm, Tiểu Đào một con trước một con sau bay vào trong sân, Tiểu Khiêm thu cánh lại hạ xuống trước mặt tôi, Tiểu Đào thì lại cứ thế bay thẳng về phía đầu tôi. Hoắc Khứ Bệnh vừa tung vạt áo lên gạt một cái đã giảm được lực bay của Tiểu Đào, Tiểu Đào thấy lần này không trêu chọc được tôi, vội lượn vài vòng trên không trung rồi mới hạ cánh xuống bên cạnh Tiểu Khiêm.

Hoắc Khứ Bệnh chạy đi bắt Tiểu Đào, Tiểu Đào vội vã né tránh, Tiểu Khiêm thì có chút tức giận muốn mổ Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh tránh kịp, thuận tay gõ vào đầu Tiểu Khiêm một cái: “Ta muốn lấy lá thư ở chân Tiểu Đào, chứ không phải muốn bắt nạt nó.”

Tôi vội ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Đào, thấy trên chân nó quả nhiên có thắt một mảnh vải.

Tôi lưỡng lự rất lâu rồi mới dám mở mảnh vải ra:

Xin lỗi muội.

Ba chứ xiêu xiêu vẹo vẹo, nét bút lộn xộn ngang ngửa trên mảnh vải.

Xin lỗi muội? Xin lỗi muội!

Tôi muốn không phải là lời xin lỗi của Cửu gia. Trong lòng chua xót vô hạn, tôi khẽ cắn chặt môi, một dòng máu ngọt tanh từ từ chảy ra. Muốn xé toạc mảnh vải đi, tay lại cứ run lên không ngừng, mảnh vải lại còn bé tí, không thể dùng sức, cố xé mấy lần mà không xé được.

Tôi nhảy dựng dậy lao vào trong nhà, một tay vẫn nắm chặt lấy mảnh vải, một tay với được cái gì là ném cái đấy. Hoắc Khứ Bệnh im lặng đứng ở cửa, trầm lặng nhìn tôi phát điên làm loạn trong phòng.

Kéo, kéo ở đâu rồi? Lục tung hơn nửa căn phòng lên vẫn không tìm thấy kéo đâu, ánh mắt đập vào con dao nhỏ hằng ngày hay dùng để gọt hoa quả, tôi vội vã vồ lấy. Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên hét lên một tiếng “Ngọc nhi”, người đã lao ra ngay trước mặt tôi, đang định chộp lấy con dao trong tay tôi, nhưng nhìn thấy tôi hung hăng dùng dao rạch mảnh vải, hắn im lặng lùi lại vài bước, nhìn tôi ra sức cắt rạch mảnh vải.

Tôi tiện tay ném con dao đi, rồi gỡ khăn lụa trân châu trên đầu xuống, hai tay vận sức gồng lên, mấy hạt trân châu đứt tung ra, leng keng rơi xuống đất, khăn lụa bị rách tung thành từng cánh bướm màu xanh, phất phơ bay trong gió.

Tôi nhìn chằm chằm vào những mẩu vải màu xanh trên mặt đất, một phần oán khí trong lòng nãy giờ luôn chống đỡ cho bản thân đứng vững cũng biến mất, cả người mềm nhũn quỳ sập xuống đất, hai mắt mở to nhìn mặt đất trừng trừng, nhưng thực ra chẳng nhìn thấy gì hết.

Hoắc Khứ Bệnh một tay nhấc vạt áo lên rồi ngồi xuống cửa ra vào, hai tay ôm gối, cằm đặt trên đầu gói, tầm mắt cũng chúi xuống nhìn mặt đất. Yên tĩnh như thể đã biến thành một chú sói bị thương, lẳng lặng thu mình vào một góc, tự liếʍ láp vết thương.

Không biết quỳ dưới đất bao lâu, nghe thấy tiếng người nói chuyện mơ mơ hồ hồ vọng tới, đám người đi phá động phòng đã quay về rồi. Tôi đột nhiên tỉnh táo lại, nhảy dựng lên, vừa cười, vừa ra bộ vui vẻ nói: “Sáng nay ta chỉ có một ít, bây giờ đói rồi, ta muốn nấu gì đấy cho mình ăn, hôm nay là sinh nhật ta, ta cần phải vui vẻ mới được. Ta muốn thay một bộ y phục khác. Ngươi...”

Hắn quay người xoay lưng về phía tôi, tôi cởi bộ váy Lâu Lan ra, đặc biệt chọn một bộ váy đỏ rực mặc vào. Tôi không đau lòng, tôi không hề đau lòng, tôi sẽ không vì người không thích tôi mà đau lòng! Nhẹ nhàng giữ lấy bộ váy màu xanh, tôi tự nhủ với mình, vốn cứ tưởng chỉ là nỗi đau đến cực điểm trong tim nhưng không ngờ nó lại như một thanh kiếm sắc nhọn cứa vào từng đợt.

Lần đầu tiên gặp nhau ở suối Nguyệt Nha, từng cảnh tượng lại hiện ra trước mắt, nhưng người hình như đã xa cách mấy thế giới rồi, tôi cười, rồi lại cười, cười đến nỗi cả người đều run lên bần bật, hai tay dùng sức, cười xòa một tiếng, váy bị xé toạc thành hai mảnh.

Hoắc Khứ Bệnh nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn tôi, khẽ than thở: “Việc gì mà phải làm mình khổ như thế... Bộ váy này là hắn tặng nàng à?”

Tôi ném bộ váy đi, đi thẳng ra khỏi cửa. Hoắc Khứ Bệnh nhặt ô lên, im lặng đi bên cạnh tôi.

Trái tim tôi còn lạnh hơn cả tuyết ngoài trời, làm sao mà phải sợ hãi thời tiết lạnh cóng này? Tôi nhanh chân bước đi: “Ta muốn đi bộ trong tuyết.”

Hắn không ý kiến gì thuận tay ném ô đi, rồi cùng tôi bước đi trong tuyết.

Tôi không muốn gặp bất kỳ ai, cố ý chọn đường nào tối tối vắng vẻ để đi, hắn bỗng dưng hỏi: “Nàng có biết nấu ăn không?”

Tôi ngây người ra, trả lời: “Không biết.”

Hắn nói: “Trong phủ của ta buổi tối nhà bếp không tắt bếp lửa, còn có người thức trực trông đêm, một bữa ăn lớn đàng hoàng thì không có, nhưng có thể làm được mấy món nho nhỏ ngon miệng.”

Hồng cô quản các chi phí ăn ở rất nghiêm, sau khi ăn xong cơm tối nhà bếp trong nhà đều phải tắt bếp lửa đi, mà cứ cho là có lửa đi nữa, tối nay cũng không biết phải đi tìm đầu bếp ở đâu. Tôi gật gật đầu, đi theo sau lưng Hoắc Khứ Bệnh, hai người mò mẫn đi ra khỏi vường, đi đến phủ của hắn.

Hoắc Khứ Bệnh dặn dò nô bộc một tiếng, không lâu sau, hai tỳ nữ đã bưng đĩa đồ ăn nóng hổi vào.

Khi bọn họ nhấc nắp lên, không ngờ là một bát canh thịt dê hầm hương thơm sộc thẳng vào mũi.

Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ thịt dê hầm trong bát, vừa nếm một miếng, miệng vốn vẫn bướng bỉnh cười cười nói nói với Hoắc Khứ Bệnh, nước mặt lại đột ngột ào ra, rơi vào bát canh, từng giọt lệ nhỏ lăn ròng ròng. Tôi hoảng loạn cuống quýt bưng bát lên, che hết nửa mặt, ra sức há miệng ăn lấy ăn để.

Hoắc Khứ Bệnh làm bộ như không nhìn thấy gì, tự nói mấy lời không liên quan.

Tôi khìn khịt mũi hỏi: “Có rượu không?”

Hắn đứng dậy xách hai vò rượu ra. Cùng với vò rượu còn có một chiếc khăn, hắn không hề nhìn tôi, chỉ ngắm nhìn đêm tối âm u ngoài cửa sổ, cả trời phủ đầy hoa tuyết, nhấc vò rượu lên uống từng ngụm từng ngụm.

Tôi cũng nhấc vò rượu lêm, ậm ậm ừ ừ há miệng uống một ngụm thật to, không lâu sau, men rượu như lửa cứ thế cháy bùng lên trong bụng.Lúc mới tỉnh dậy chỉ cảm thấy mũi vẫn còn phảng phất vương vấn một mùi hương nhè nhẹ dễ chịu, đến lúc tỉnh hẳn rồi mới biết là mùi hương đó đến từ hai quả ngân huân cầu treo lơ lửng trên nóc màn. Một chiếc màn màu tím hồng như ánh mây chiều, một chiếc gối màu xanh ngọc bích ấm áp, cảm giác phú quý không giống như trong một gia đình bình thường, một giây sau mới nhận ra mình đã say đến bất tỉnh ở Hoắc phủ.

Ngây ngẩn sững sờ nhìn vào quả ngân huân cầu treo trên đầu, tự nhiên tôi cảm thấy rất nhớ Lang huynh, cảm giác là giờ phút này chỉ có ôm lấy bờ vai của nó mới có thể hóa giải bớt phần nào nỗi đau cùng cực và sự mệt mỏi không đáy này.

Tỳ nữ nhỏ tiếng hỏi thăm ở bên ngoài: “Cô nương đã tỉnh dậy chưa ạ?”

Tôi mở to mắt không thèm để ý.

Lại qua hơn nửa ngày sau, nghe thấy tiếng Hoắc Khứ Bệnh hỏi từ bên ngoài: “Vẫn chưa tỉnh dậy à?”

“Nô tỳ đã khẽ gọi mấy lần rồi mà không nghe thấy chút động tĩnh nào bên trong cả.”

Hoắc Khứ Bệnh dặn dò: “Người luyện võ nào mà lại ngủ lắm như thế? Chuẩn bị nước rửa mặt đi!” Nói rồi tự mở cửa đi vào: “Đừng có nằm ỳ ra trên giường nữa, bây giờ sắp quá trưa rồi, còn ngủ nữa thì tối nay không ngủ được nữa đâu.”

Tôi vẫn nằm im không động đậy, hắn ngồi xuống bên cạnh giường: “Đau đầu không?”

Tôi xoa xoa đầu, có chút băn khoăn khó hiểu nói: “Không đau, bình thường nếu uống rượu bao giờ cũng bị đau đầu, hôm nay thì quả là kỳ lạ, tối qua uống rượu gì thế?”

“Đâu phải là vì rượu đặc biệt? Là nhờ vào thảo dược ở trong ngân huân cầu trên đầu nàng đấy, tối qua đã đặc biệt dặn dò đại phu sắc thuốc cho.”

Đám tỳ nữ nối tiếp nhau bưng khay đi vào, xếp hàng đều đặn như chim én, tất cả đều lặng thinh nín thở đứng đợi. Xem ra không dậy thì không được rồi, cho dù mình muốn hay không muốn thì vẫn phải tiếp tục sống, muốn né tránh cũng không thể né tránh được.

Tôi thở dài một hơi: “Ta dậy đây, ngươi cũng phải quay đi một lát chứ?”

Hoắc Khứ Bệnh đứng dậy cười nói: “Đồ lười, chân tay nhanh nhẹn lên nào, ta đói bụng lắm rồi, trễ nữa thì chỉ có cho nàng ăn cơm thừa canh cặn thôi.”

***

Cung Vị Ương, điện Chiêu Dương.

Tôi giơ một ngón tay ra trêu ghẹo cậu bé Lưu Bác đang nằm trong lòng nhũ mẫu, bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu bé vừa đủ sức để nắm lấy ngón tay tôi, cậu bé vừa động đậy vừa cười khanh khách sung sướиɠ, khuôn mặt nhỏ như một trái lê, da thịt hồng hào, non mềm. Thấy thế trong lòng tôi cảm thấy rất vui, lại gần cậu bé cười hỏi: “Cười gì thế nhỉ? Nói cho cô biết với.” Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của nhũ mẫu tôi mới giật mình nhận ra tôi đã nhất thời lỡ miệng. Tuy cậu bé vẫn chưa biết nói, nhưng thân phận lại không hề đơn giản để tôi tự xưng là “cô”. Tôi có chút xấu hổ rút tay về, chấn chỉnh người ngồi cho thẳng lưng.

Lý Nghiên dặn dò nhũ mẫu bế bé đi, cười nói: “Nếu mà thật sự có thể có người cô như ngươi thì đúng là Bác Nhi có số mệnh rất tốt, để Bác Nhi nhận ngươi làm cô đi!”

Tôi khom người nói: “Hoàng tử là con của thiên tử, dân nữ không dám ạ.”

Lý Nghiên cười nhạt, không nói thêm gì, nàng quan sát tôi tỉ mỉ một hồi lâu rồi hỏi: “Ngươi đang bị làm sao thế? Hai hàng lông mày hiện lên nỗi ưu sầu rõ rệt kìa.”

Tôi khẽ lắc đầu nói: “Cơ thể ngươi đã được điều dưỡng tốt chưa?”

“Có bao nhiêu người hầu hạ chăm sóc như thế, hồi phục khỏe lắm rồi. Ngươi và phường chủ của Thạch phảng có trắc trở?” Lý Nghiên hỏi dò.

Tôi lảng tránh câu hỏi của nàng, cười nói: “Chúc mừng ngươi.”

“Chúc mừng ta? Mừng ở đâu ra?”

“Em trai Lý Quảng, chú của Lý Cảm là Lạc Hầu Lý Thái được phong làm Thừa tướng đó! Đứng đầu bách cung, ấn vàng lụa tím, phụ tá thiên tử, phụ trợ vạn cơ.”

Sắc mặt Lý Nghiên không hề biến đổi, chỉ nói: “Suy cho cùng thì vẫn là phải đa tạ ngươi.”

Toi cười cười: “Không dám tự nhận hết công lao. Nương nương triệu ta vào cung là để bái kiến tiểu hoàng tử, đã xong việc rồi, ta nên xuất cung thôi.” Tôi hành lễ với Lý Nghiên xin thối lui.

Lý Nghiên lại không hề cho phép tôi cáo lui, im lặng nhìn tôi chằm chằm rất lâu, nói từng chữ một: “Kim Ngọc, giúp ta.”

Tôi lắc lắc đầu: “Từ ngày tiễn ngươi vào cung, ta đã từng nói rồi, đối với những chuyện sau khi ngươi nhập cung ta không có cách nào giúp được.”

“Ngươi nói dối, tất cả những gì ngươi làm, trong lòng đều có kế hoạch rõ ràng, chỉ là ta cho đến bây giờ vẫn không nhìn thấu được ngươi rốt cuộc là làm vì điều gì.”

Tôi trầm mặc không nói lời nào, vốn là tính toán sai lầm, bây giờ lại càng chẳng có tính toán nào cả.

Lý Nghiên đợi một lúc lâu, bỗng khẽ thở dài: “Kim Ngọc, tính cách của ngươi bề ngoài thì linh hoạt khéo léo, thực ra lại cố chấp không ai bì được, ta không thể gò ép ngươi, chỉ cầu xin ngươi đừng chống đối lại ta.” Nàng nở một nụ cười chua chát, “Mọi người đều nói Vệ Thanh có một người chị rất tốt, nhưng ta cảm thấy Vệ hoàng hậu thật sự may mắn chính là đã không chỉ được ông trời ban cho mình một người em trai chín chắn, vững vàng như Vệ tướng quân, mà còn có một người cháu trai khí thế như diều hâu, còn ta tất cả đều chỉ có thể tự dựa vào sức lực của chính mình, ta thật sự rất hy vọng ngươi là chị gái của ta, nhưng mà nếu có được người chị như ngươi, ta đã chẳng phải khổ sở như thế này.”

Tôi chăm chú nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm, từ hôm nay trở đi, giữa ta và ngươi sẽ không còn liên quan, dính líu gì nữa, tuyệt đối sẽ không cản trở con đường của ngươi.”

Lý Nghiên gật đầu, nói với vẻ mệt mỏi rã rời: “Ngươi cần phải vĩnh viễn ghi nhớ lời ngươi nói bây giờ, thôi ngươi về đi!”

Tôi đứng dậy rồi yên lặng đứng đấy một lúc, lần ly biệt này e là sẽ không còn gặp lại nhau nữa, đối với cô gái có chút tương đồng về thân thế này, tôi luôn thấy đồng cảm và thương xót, không kìm được lòng mở lời chân thành dặn dò: “Lý Nghiên, chăm sóc bản thân mình cho tốt, có thời gian thì hãy đọc các sách xưa về y học, học một vài cách điều dưỡng chăm sóc cơ thể, hít ra thở vào hô hấp đều đặn rất có ích cho việc kéo dài tuổi thọ. Bệ hạ rất tinh thông lĩnh vực này, ngươi không có gì trở ngại thì cũng theo học người một chút, càng cô đơn thì càng phải biết quý trọng chính mình.”

Lý Nghiên cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của tôi, đôi mắt nàng cũng ngập sự ấm áp: “Ta ghi nhớ rồi, ta còn phải chăm sóc một đứa con nữa, khẳng định sẽ yêu quý bản thân mình.”

Tôi cười nhìn nàng khẽ khom người: “Ta đi đây.”

Lý Nghiên cười gật đầu.

Vừa mới ra khỏi cung điện của Lý Nghiên chưa được bao lâu đã nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh trực diện đi tới. Tôi hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh, hắn nhìn về hướng tôi vừa đi đến hỏi: “Nàng đến gặp Lý phu nhân?”

Tôi gật đầu, nhìn đường hắn vừa đi đến hỏi: “Ngươi đến bái kiến hoàng hậu nương nương à?”

Hoắc Khứ Bệnh khẽ gật đầu.

Tôi lùi lại mấy bước phía sau Hoắc Khứ Bệnh, đi đằng sau lưng hắn, Hoắc Khứ Bệnh nói: “Nàng đi lại trong cung đều cẩn thận thế này à?”

“Ngươi và ta thân phận không giống nhau, ở trong cung nếu bị người khác nhìn thấy sóng vai đi ngang nhau sẽ có điều tiếng không hay.” Tôi thấy thần sắc hắn có chút coi thường, vội bổ sung: “Ngươi đương nhiên là không sợ, bây giờ cũng chẳng có mấy người dám áp chế múi giáo của ngươi. Lúc đắc ý thì thế nào cũng bỏ qua được, lúc thất cơ thì lỗi gì cũng có thể moi ra, hôm nay cẩn thận một chút, lưu lại cho bản thân mình một con đường, về sau chẳng có gì sai cả.”

Hoắc Khứ Bệnh thở dài một tiếng lạnh nhạt nói: “Ta thấy bộ dạng nàng như bị trói chân bó tay thế này, chán lắm! Nàng về sau có thể bớt vào cung được thì đừng vào nữa.”

Tôi cười hỏi: “Ngươi dạo này có bận lắm không? Từ hồi tạm biệt sau ngày năm mới, cũng hai tháng rồi chưa hề gặp ngươi.”

Tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên, mặt mày hăm hở phấn khởi nói: “Lần này sẽ đánh một trận lớn, đương nhiên cần phải luyện tập cho tốt. Đúng rồi, nàng rốt cuộc có muốn quay về đại mạc thảo nguyên không?”

Tôi do dự một lúc: “Ta không biết.”

“Nàng không biết? Người ta đã thế rồi, nàng còn... nàng... nàng...” Hoắc Khứ Bệnh bỗng dừng bước, gương mặt tràn đầy sự tức giận nhằm thẳng vào tôi.

Tôi tỏ vẻ ngán ngẩm, ủ ê im lặng nhìn hắn, hắn đột nhiên lắc đầu, rảo bước đi tiếp, dường như muốn vứt bỏ tất cả những gì không vui vẻ lại sau lưng: “Ta thấy nàng đúng là một người hèn nhát ngốc nghếch, đáng đánh cho một trận! Nhưng mà ta lại còn hèn nhát ngốc nghếch hơn cả nàng, càng đáng bị đánh hơn!”

***

Thợ làm vườn xới đi xới lại mảnh đất trong vườn một lúc lâu, cuối cùng lắc lắc đầu nói với tôi: “Đến bây giờ vẫn chưa đâm chồi nảy mầm, xem ra đã chết thật rồi, ta giúp cô nương trồng vài cái cây khác nhé!”

“Không cần đâu.”

Người làm vườn đứng dậy nói: “Nhưng mà bồn hoa này không có hoa cỏ gì cả, để trống thế nhìn xấu lắm, hay là để ta trồng mấy khóm hoa mẫu đơn nhé?”

“Không phải phí công phí sức như thế, để trống thì cứ để trống đi!”

Tôi đứng phía trước bồn hoa, ngây ngây ngẩn ngẩn, người làm vườn đi về từ lúc nào cũng không để ý.

Khi mặt trời đã ngả về phía Tây, Hồng cô lớn tiếng gọi từ ngoài vườn: “Tiểu Ngọc, có khách quý đến bái kiến muội này.”

Tôi nghiêng đầu nhìn ra, không ngờ lại là quản gia Trần thúc của Hoắc Khứ Bệnh.

Trần thúc đi nhanh mấy bước, cười hành lễ với tôi, tôi lách mình né tránh: “Trấn thúc, cháu không dám nhận lễ này của thúc.”

Trần thúc cười nói: “Sao mà không dám nhận? Nếu không phải là nhờ cô nương, ta làm gì còn mạng mà đứng đây hành lễ với cô nương chứ?”

“Có chuyện gì không ạ? Có gì mà phải làm phiền thúc tự mình đến đây thế?”

Trần thúc nhìn Hồng cô đang đứng ngoài cửa, Hồng cô vội vã hành lễ với Trần thúc rồi nhanh chóng rời đi.

“Chủ nhân từ đầu xuân đều ngày ngày bận rộn, đến thời gian quay về phủ cũng ít, thực là bận không thể bứt ra được, cho nên lệnh cho ta gửi mấy lời này tới cô nương, ngày mai đúng vào tảng sáng ngài sẽ rời thành Trường An xuất phát đi Lũng Tây.”

Trần thúc nhìn tôi cười, ánh mắt tràn ngập vẻ hiền hậu, ân cần, tôi bị nhìn cảm thấy toàn thân không thoải mái cho lắm, một lúc sau, thúc cũng cáo biệt rời đi.

Lúc đang ăn cơm tối, Hồng cô không nhịn nổi liền hỏi: “Quản gia Hoắc phủ cũng không phải người bình thường đâu, nghe nói là người có thể vung đao múa kiếm, nhấc bút thành văn, tuy không làm quan, nhưng mà kể cả đám quan lại trong triều đình mỗi lần gặp ông ta cũng hết sức khách sáo, lịch sự. Ta thấy tính cách của Hoắc đại thiếu gia tuy có hơi khó hầu hạ, phục vụ, nhưng đối xử với muội thì lại không hề tệ...”

“Hồng cô, ăn cơm đi!”

Hồng cô dùng đũa gắp một miếng thịt, miệng vẫn lẩm bẩm nói: “Không nghe lời người có tuổi không may ngay trước mặt, tuổi của muội càng ngày càng lớn rồi, chẳng lẽ muốn học theo ta sống cô đơn cả đời?”

Dùng xong cơm tối, tôi quay về phòng của mình.

Một mình tôi ngồi rất lâu trong căn phòng tối đen như mực, mò mẫm thắp được đèn, tìm được chiếc bếp lò hằng ngày vẫn dùng để pha trà, dùng thanh củi nhen được lửa. Từ trong tủ quần áo nhấc ra một chiếc hộp trúc, nhìn thấy cả hộp đầy ắp những mảnh vải nhật ký được viết đều đặn, đột nhiên tôi cười phá lên.

Niềm vui là đóa hoa không dưng nở ra trong tim người, đẹp đẽ yêu kiều, hương ngọt vấn vương lặng lẽ thấm lòng người. Ký ức của con người hay lừa dối, tôi sợ sẽ có một ngày tôi sẽ không nhớ được rõ ràng niềm vui của ngày hôm nay, cho nên tôi muốn viết hết lại tất cả những gì xảy ra, khi nào tôi già rồi, già đến mức không đi nổi nữa, tôi sẽ ngồi trên giường đọc lại những tấm lụa này, xem lại niềm vui của chình mình, có lẽ thỉnh thoảng còn có bi thương, nhưng cho dù là niềm vui hay nỗi khổ thì đều là những dấu vết của những gì tôi trải qua, sống qua, nhưng tôi sẽ cố gắng sống sao cho thật vui vẻ...

Vốn tưởng rằng vứt bỏ quá khứ đi, những ngày sau đó sẽ ít bi thương, nhưng hóa ra người ta càng cố gắng, càng bỏ sức nỗ lực, những gì còn lại vẫn chỉ là nỗi đau đớn đến cùng cực trong tim, nếu không có ký ức gì, thì sẽ không cảm thấy đau khổ.

Tôi vừa giơ tay ra, đem mảnh vửi ghi lại niềm vui đầu tiên trong thành Trường An đốt đi, lửa bếp đột nhiên biến thành một màu đỏ rực, niềm vui cũng dần bị nuốt trọn theo mảnh vải.

Cửu gia, mấy ngày này muội vẫn luôn nghe ngóng chuyện của Thạch phảng, nếu không đoán nhầm thì Thạch phảng là bởi vì nhà họ Đậu suy tàn nên cũng chịu thiệt theo. Năm đó bệ hạ vì muốn khống chế nhà họ Đậu và thế lực ngoại thích của Vương Vệ, nên đã đặc biệt nâng đỡ nhà họ Vệ. Hiện giờ với tình hình thế lực ngoại thích của nhà họ Vệ ngày càng lớn mạnh, với bản tính vốn dè dặt với thế lực ngoại thích của bệ hạ, khẳng định sẽ nghiêng về ức chế thế lực của nhà họ Vệ, trợ giúp các thế lực khác, nếu chọn được thời cơ tốt, chọn được đúng người, Thạch phảng khẳng định có thể hồi phục lại sự phồn thịnh ban đầu ở thành Trường An...

Lúc ấy tôi suy nghĩ đến là đơn thuần, xem xét các vấn đề cũng vô cùng đơn giản, thủ đoạn hành sự càng gần như là trần trụi, không che giấu gì, bây giờ đọc lại chỉ nghĩ thôi đã sợ. Tôi lắc lắc đầu, một lòng một dạ tình nguyện cam lòng, đúng là trò cười khi tự cho mình là đúng, khẽ nhấc tay lên, lại đem một mảnh vải nữa đốt trong bếp.

Muội cứ nghĩ là mình thông minh lắm, muội đoán được đúng tâm tư của huynh, nhưng mà muội nhầm rồi. Huynh thắp đèn dầu, có phải là mong muội đi không? Muội nghe huynh nói, đăng hỏa bạo, hỉ sự đáo, rất muốn biết sự có mặt của muội có phải là hỉ sự của huynh không? Muội rất hy vọng chính là như thế, nhưng muội bây giờ không còn chút tự tin nào đoán mò tâm sự của huynh nữa rồi, nói không chừng muội lại đoán nhầm rồi, lừa cho chính mình vui vẻ không đâu. Nhưng mà sẽ có một ngày muội sẽ cho huynh đọc những thứ này, huynh phải cho muội biết tối hôm qua huynh thắp đèn có phải là vì đợi muội về không?

......

Tôi đang bỏ từng mảnh vải vào trong bếp, chợt trong lòng như bị sét đánh, lập tức rút hết ra, dập hết các đốm lửa nhỏ. May mà chỉ bị đốt mất một góc, mảnh vải biến thành một màu sém đen, nhưng nội dung trên đó vẫn còn đọc được.

Đem đốt mấy mảnh vải có liên quan đến thân phận của Lý Nghiên, rồi ngây ra nhìn chằm chằm vào mấy mảnh vải còn lại.

Mãi một lúc sau tôi mới trấn tĩnh lại, quyết định chắc chắn. Những ý nghĩ trong lòng ngày ấy đều là khát vọng sẽ có một ngày cùng Cửu gia ngồi bên ánh đèn đọc lại một chút tâm tình con gái này, hôm nay tuy không còn được ngắm cảnh cùng nói cười dưới ánh đèn nữa, nhưng những mảnh vải này đều là viết cho Cửu gia, thôi thì cứ đem đưa cho Cửu gia, cũng coi như để cắt đứt đoạn tình duyên ngắn ngủi này.

Trong tay cầm đôi khuyên tai nạm vàng có hạt cườm xanh ngọc bích, nhìn kỹ một lúc lâu, rồi dùng khăn tay gói cẩn thận lại đặt vào trong hộp trúc. Giữa sa mạc mênh mông, bên cạnh suối Nguyệt Nha lần đầu gặp mặt, lúc cầm lấy bộ váy rời đi, cho dù thế nào cũng không thể nghĩ được sẽ có một ngày tự tay tôi xé nát nó.

Cầm lấy chiếc sáo trúc Tương Phi, đặt bên khóe miệng thổi thử một tí, nhìn quanh căn phòng, thϊếp đã dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc của chàng rồi. Nếu lòng người có thể giống như việc dọn phòng, dễ dàng đơn giản vứt bỏ một vài thứ đi, có lẽ sẽ không có nhiều phiền não thế này.

Quanh quẩn lưỡng lự rất lâu phía ngoài Thạch phủ, tôi thầm nghĩ đã quá nửa đêm, có lẽ không cần phải đánh thức Thạch bá nữa. Xoay người nhảy từ trên thành tường xuống, người còn chưa chạm đất đã có người tấn công, tôi vội nói: “Tại hạ là Kim Ngọc của Lạc Ngọc phường, đến gặp Cửu gia.” Đám người vừa tấn công từng người một lần lượt biến mất trong bóng tối, chỉ lưu lại mấy tiếng cười đùa mơ hồ.

Trong ánh mắt bọn họ, là chuyện hai người hẹn nhau lúc nửa đêm, phong cảnh hữu tình, nhưng lại không hề biết rằng người trong cuộc đã vô cùng đau khổ.

Trúc Quán chìm trong bóng tối im lìm, tôi đặt hộp trúc ở ngay ngoài cửa. Đứng im đó rất lâu, nhấc sáo trúc lên thổi một bài:

Trắng như tuyết trên núi, Sáng tựa trăng giữa mây.

Nghe lòng chàng hai ý, Thϊếp đành đoạn tình này.

Hôm nay chén sum họp, Đầu sông tiễn sớm mai.

Lững thững theo dòng nước, Nước mãi chảy Đông Tây.

Buồn đau lại buồn đau, Vợ chồng chẳng nên than.

Mong người lòng chỉ một, Bạc đầu chẳng xa nhau.[2]

[2] Bản dịch của Đào Trung Kiên.

Ánh đèn trong phòng sáng lên, cửa bị khẽ đẩy ra. Cửu gia chống nạng đứng ở cửa ra vào, trong bóng đêm, mặt Cửu gia tái xanh nhìn thấy mà giật mình đau lòng.

Hôm nay chén sum họp, Đầu sông tiễn sớm mai.

Lững thững theo dòng nước, Nước mãi chảy Đông Tây.

Buồn đau lại buồn đau, Vợ chồng chẳng nên than.

Mong người lòng chỉ một, Bạc đầu chẳng xa nhau.

...

Cho dù huynh và muội có phải đã từng nâng chén cười nói, vui vẻ tương hợp hay không, thì từ giờ trở đi, huynh và muội ly biệt hai phương, mỗi người một hướng.

Sau khi thổi liên tục ba lần, oán ý xao động trong lòng mới bớt đi một nửa.

“Huynh từng nói tâm ý của muội và của khúc ‘Bạch đầu ngâm’ này không hợp nhau, cho nên khó mà có thể thổi nốt, hôm nay tâm khúc và tâm ý của muội đều tương đồng, chắc đã thổi khá hơn nhiều, nhưng muội thà là vĩnh viễn không thổi được khúc nhạc này, vĩnh viễn không hiểu tâm khúc của nó.” Nói đến đoạn sau, cho dù đã hết sức kiềm chế, tiếng tôi vẫn khẽ run lên.

Hai tay dùng sức, một tiếng vang lên, sáo trúc trong tay bị bẻ gãy làm đôi, cây sáo trúc bị gãy vẫn còn chưa rơi xuống đất, người tôi đã bay lên không trung nhảy lên thành tường, thân người hơi ngừng lại, nhưng người ở sau lưng thì vẫn một mực yên lặng.

Tôi lắc đầu, cuối cùng trái tim cũng chết lặng, bèn nhảy từ trên thành tường xuống, cứ thế rời đi không hề quay đầu lại.

***

Hồng cô:

Muội đi đây. Lúc tỷ đọc được bức thư này khẳng định là sẽ rất tức giận, đừng tức giận, tỷ xem hai hàng lông mày đều dựng đứng lên rồi kìa, bao nhiêu là nếp nhăn, tỷ vẫn hay nói con gái không được tức giận, mau mau hạ hàng lông mày kia xuống đi.

Tất cả các phường hát và phường kỹ nữ đứng tên muội trong thành Trường An đều bàn giao cho tỷ.

Có hai việc tỷ nhất định phải ghi nhớ cẩn thận: Thứ nhất, các cô gái được dốc lòng đào tạo kỹ thuật ca múa, đối nhân xử thế dĩ nhiên sẽ có quy củ, các cô gái ở phường kỹ nữ thì sẽ có chút tản mạn thiếu phép tắc, nhớ ưu đãi kỹ nữ của phường kỹ nữ, cái gì cũng có thể không hiểu, nhưng nhất định phải học được việc này, điều đầu tiên cần phải làm được là giữ mồm giữ miệng cho kín. Thứ hai, tốt nhất là đóng cửa các phường kỹ nữ lại, hoặc là ít nhất cũng không cần mở rộng nữa, giữ nguyên các phường còn lại bây giờ.

Đọc xong bức thư này xin hãy đốt đi, một lá thư khác của muội đã ghi lại hết toàn bộ việc kinh doanh sau này giao lại cho tỷ.

Muội biết, muội làm như thế này là quá tự do tùy hứng. Từ lúc vào thành Trường An, muội vẫn luôn nỗ lực học cách làm một người Trường An, lời nói cử chỉ luôn đắn đo sao cho đúng mực, nhưng muội mệt hết rồi, rất nhớ cuộc sống bừa bãi nơi thảo nguyên sa mạc. Muội đi đây, có lẽ một ngày sẽ quay lại, nhưng cũng có khả năng là muội sẽ không quay về nữa. Cho nên, Hồng cô, đừng bận tâm đến muội.

Cuối cùng, làm phiền tỷ một chuyện, nửa tháng mười này nữa, giúp muội gửi mảnh thư đã được gấp cẩn thận này tận tay quản gia của Hoắc phủ.

Ngọc nhi.

...

Tiểu Hoắc:

Ta quay về thảo nguyên đây. Nhưng xin lỗi, không phải là đi cùng ngươi. Ta đã nhờ Hồng cô trao cho ngươi bức thư này, lúc ngươi đọc được mảnh thư này, chắc là đã mấy tháng sau rồi, lúc đó đắc thắng quay về, còn ta có lẽ đang cùng Lang huynh đuổi theo một con dê nơi vách núi cheo leo, hoặc có lẽ đang ngồi ngắm mặt trời lặn đằng Tây. Ngươi từng hỏi ta, dây leo vướng víu không rời, tách cũng không ra có giống đời người không? Ta nghĩ rồi, đời người có lẽ rất giống hoa kim ngân, nhưng không phải là vướng víu không rời. Hoa nở hoa tàn, giữa cảnh kim ngân tương phùng, ngẫu nhiên gặp gỡ và xa cách, đối diện và quay đi, duyên hợp và duyên tàn, một cây đằng hoa diên dịch lại bi hoan tụ hợp của một đời người. Lần này ta lựa chọn quay người ra đi. Lời từ biệt này có lẽ là sẽ không bao giờ gặp lại nữa, chỉ chúc ngươi tất cả tốt lành.

Tiểu Ngọc.