Lê Dạng nhìn ra người trước mặt không phải người thường. Nếu để anh giải quyết chỉ bằng một nhát, cô biết đi đâu để tìm cây biến dị khác để kéo dài mạng sống?
Quan trọng hơn, cô không còn thời gian để tìm nữa!
Lê Dạng đành giữ khuôn mặt nghiêm nghị, bịa chuyện một cách trơn tru: "Nó mọc trên mộ của cha mẹ tôi, mối thù phá hủy mộ này không đội trời chung."
Hà Tùng kinh ngạc: "Đây là đường chính của khu dân cư mà..."
Lê Dạng trong lòng thầm xin lỗi nguyên chủ, tiếp tục dựng chuyện: "Đó là di nguyện của cha mẹ tôi. Trước khi qua đời, họ không yên tâm về tôi nên muốn mãi mãi ở bên tôi, bảo tôi bí mật chôn họ ở đây."
Hà Tùng: "..."
Lê Dạng vốn đã kiệt sức, dáng vẻ cũng thảm hại, giờ chỉ cần hơi biểu lộ cảm xúc là đôi mắt đã đỏ hoe, nhìn Hà Tùng bằng ánh mắt đau khổ, biểu cảm có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm: "Mối thù này tôi phải tự mình trả. Vì vậy, xin đừng giúp tôi, được không?"
Hà Tùng bị lừa, nói: "Được... được rồi."
Lê Dạng cũng không nói thêm, tiếp tục dồn sức chặt mạnh hơn.
Người này sao còn chưa đi? Anh ta sẽ không lén ra tay chứ?
Có áp lực lại càng có động lực.
Lê Dạng bùng phát sức mạnh đáng kinh ngạc, sau khi vung rìu thêm vài chục nhát, cuối cùng một tiếng "rắc" vang lên.
Thân cây cứng như thép ấy cuối cùng cũng nứt ra một khe hở.
Lê Dạng sợ có chuyện bất ngờ xảy ra, liền dốc toàn lực chặt thêm vài nhát, cuối cùng đã đánh gục cây cỏ bốn lá khổng lồ này.
Hà Tùng nuốt khan một chút, nói: "Cô đã trả... ờ..." Anh cảm thấy lời này nghe có gì đó kỳ lạ, nói không nên lời.
Lê Dạng nặng nề đáp: "Đúng vậy, tôi đã báo được mối thù lớn."
Hệ thống kêu "ting" một tiếng, xuất hiện thông báo: [Tuổi thọ +10 (năm).]
Lê Dạng: "!" Cái lùm mía, nhiều đến vậy á!
Cô còn chưa kịp thở xong, hệ thống lại kêu "ting" một tiếng: [Xin lưu ý, tuổi thọ đã đạt giới hạn tối đa."
Mới chỉ 10 năm, sao đã đạt giới hạn tuổi thọ rồi?
Không quan tâm đến người bên cạnh, Lê Dạng gọi bảng trạng thái ra để kiểm tra.
Tên: Lê Dạng
Thọ mệnh: 10 (năm)
Thể lực: 30
Tinh thần: 30
Chú thích: Thọ mệnh đã đạt giới hạn tối đa, vui lòng nhanh chóng nâng cao cường độ cơ thể.
Lê Dạng: "Thật sự đã đến giới hạn rồi."
Cô tự hỏi, chẳng lẽ vì thể trạng cô quá yếu nên tuổi thọ chỉ vỏn vẹn 10 năm?
Lê Dạng đóng bảng hệ thống lại, không tiếp tục nghiên cứu nữa, vì bên cạnh vẫn còn một người không rõ danh tính.
Giữ vững nguyên tắc "đã diễn thì phải diễn cho trọn", cô cúi người trước chỗ cây cỏ bốn lá vừa ngã xuống với vẻ mặt buồn bã.
Hà Tùng chăm chú quan sát, ban đầu vẫn còn nghi ngờ, nhưng giờ thì hoàn toàn tin tưởng.
Đôi tay và cổ tay của cô gái đã sưng đỏ vì chém quá lâu, cánh tay run lên không kiểm soát được. Khi cô cúi người, mái tóc đen che đi khuôn mặt, nhưng bờ vai run rẩy rõ ràng chứng tỏ cô đang khóc vì đau buồn.