Mỹ Nhân Câm

Chương 76

Ngu Thính có thể hoàn toàn tận hưởng sự tự do mà biển cả mang lại, duy trì tâm trạng vui vẻ.

Tất nhiên, cũng có thể lựa chọn nhìn người nào đó rơi vào một cảm xúc nhỏ khác thường, im lặng không lên tiếng, đứng ngoài hưởng thụ.

Đi được một lúc, hàng mi như cánh bướm của Nhiễm Linh rũ xuống, cũng không nhìn biển, bãi cát dưới chân trước mắt trở thành nơi lưu trữ tạm thời ánh mắt của cô ấy, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Ngu Thính một cái.

Bàn tay đang nắm vẫn nắm rất chặt, chặt đến mức không giống như lực độ bình thường mà một người yếu đuối như cô ấy nên có, cô ấy không ngừng làm những động tác nhỏ, dùng đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay Ngu Thính, gãi gãi đốt ngón tay Ngu Thính, có lời muốn nói với Ngu Thính, có chút sốt ruột, lại có chút rối rắm.

Cô ấy nên bày tỏ với Ngu Thính như thế nào đây?

Cô ấy muốn hỏi sợi dây chuyền đó rất quan trọng sao? Tại sao lại ở trong tay bạn gái cũ đã chia tay từ lâu? Không quan trọng sao? Tại sao lâu như vậy rồi, nhất định phải trả lại? Nghe thấy không vứt đi sao?

Nhưng cô ấy không biết nói, Ngu Thính không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, viết chữ trong lòng bàn tay lại không thể diễn đạt hết, nếu lúc này lấy điện thoại ra gõ chữ cho Ngu Thính xem, có phải sẽ phá hỏng bầu không khí thoải mái khi đi dạo ngắm biển không? Giao tiếp với người câm thật là phiền phức.

Ngu Thính sẽ cảm thấy mất hứng sao?

Họ đều hào phóng, đó vốn dĩ nên là một chuyện không nên bị để ý mới phải.

Đồ mình thích, sao có thể nói vứt là vứt chứ?

Nhiễm Linh rơi vào sự rối rắm.

"Chị Linh." Ngu Thính đột nhiên gọi Nhiễm Linh một tiếng.

Hử?

Nhiễm Linh lập tức nhìn cô.

Thực ra ở cùng Ngu Thính, cô ấy từng giây từng phút đều mong chờ Ngu Thính nói chuyện với mình.

"Ở đó có một con sứa mắc cạn."

Nhiễm Linh nhìn theo ánh mắt của cô, một con sứa to bằng đầu người đang nằm yên tĩnh trên bãi cát vàng, cơ thể trong suốt do ánh nắng chiếu vào mà có màu sắc sặc sỡ, nhưng lại sắp khô héo. Dòng nước nông lay động do sóng biển mang đến chảy qua người nó rồi lại mất đi, mang theo nỗi buồn không làm gì được.

Giống như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ tinh xảo, Nhiễm Linh thương xót nhìn nó.

"Chị Linh."

Đột nhiên, Ngu Thính lại gọi cô một tiếng, buông tay cô ra, không hề báo trước mà ôm lấy eo cô, cả người áp sát vào cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Cằm Ngu Thính khẽ tựa lên bờ vai mảnh khảnh của cô, càng tỏ ra thân mật hơn.

Tim Nhiễm Linh đập nhanh, có chút bất ngờ không kịp đề phòng. Mang theo sự ngượng ngùng hồi hộp lại mừng rỡ, cô níu lấy góc áo của Ngu Thính.

“Chị Linh…”

Ngu Thính nghiêng đầu, ghé sát tai cô hạ thấp giọng nói khẽ: “Nhiễm Tuyết ở phía sau, tôi muốn chọc tức em ấy.”

Nhiễm Linh ngẩn ra, nhìn thấy phía sau cách đó không xa có một bóng người đặc biệt giống Nhiễm Tuyết đang nhìn về phía này.

Chỉ là muốn chọc tức Tiểu Tuyết sao?

Nghe vậy, chắc hẳn cô ấy vẫn chưa biết chuyện Tiểu Tuyết không đến dự đám cưới của hai người, mà đã sớm bay sang Pháp rồi.

Cô còn tưởng rằng, Ngu Thính biết cô ghen, ôm cô là muốn dỗ dành cô.

Cầm tay, ôm, chị Linh…

Cùng nhau nắm tay ngắm biển, nhặt được rất nhiều vỏ sò đẹp. Cùng bạn bè ăn trưa, hai người ngồi cạnh nhau, vai kề vai gắp thức ăn cho nhau. Cùng bạn bè vừa ăn vừa trò chuyện khá lâu, Ngu Thính sẽ ghé sát tai Nhiễm Linh hỏi cô có buồn ngủ không, có muốn về khách sạn ngủ trưa trước không.