Mỹ Nhân Câm

Chương 70

Hai cơ thể phụ nữ dán vào nhau, một người say ngủ một người tỉnh táo, người phụ nữ tỉnh táo biểu cảm vô cùng quyến luyến, hai người cuối cùng cũng giống như đôi tình nhân ân ái ôm ấp nhau trong chăn.

Nhưng dường như không đủ, được voi đòi tiên là bản tính của con người, Nhiễm Linh cũng có chút tham lam. Chỉ ôm như vậy không đủ, cô rất muốn…

Nghe Nghe sẽ không biết cô ấy vừa rồi có cảm giác với cô ấy đến mức nào, chỉ là bôi thuốc thôi mà......

Quay người lại, Nhiễm Linh nhẹ nhàng chống người dậy, đôi mắt rũ xuống, đè nén hơi thở, cúi đầu ghé sát lại gần môi Ngu Thính, hôn lên cô. Giống như cách Ngu Thính hôn cô trong hôn lễ hôm nay vậy, rất khẽ, rất nhẹ. Chỉ có hai giây.

Cảm giác tội lỗi khi hôn trộm lan tràn trong tim.

Hôm nay Ngu Thính cũng hôn cô, không hỏi ý kiến cô đã hôn cô rồi… Hơi thở trở nên hỗn loạn, Nhiễm Linh đang tự tìm lý do an ủi bản thân. Cô bất an một cách khó hiểu, thậm chí còn muốn khóc, cô không thỏa mãn như thế này… Cô đã lâu không gặp Ngu Thính, rõ ràng cô đã kết hôn với Ngu Thính, rõ ràng đã là vợ của Ngu Thính rồi…

Rõ ràng là đã ngủ cùng một giường rồi…

Nhẹ nhàng chạm vào môi cô ấy mấy lần như vậy, Nhiễm Linh nhíu mày, bất giác ôm lấy mặt Ngu Thính, mở môi, ngậm lấy môi Ngu Thính, từng chút, từng chút một nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy. Cô tỉ mỉ cảm nhận mùi vị của nụ hôn.

Có lẽ là do gánh nặng tâm lý quá lớn, Nhiễm Linh hôn một lúc lại phải dừng lại thở hổn hển nghỉ ngơi một lúc, không nhớ là lần thứ mấy, chống tay lên gối bên cạnh vai Ngu Thính, mở mắt ra, cô phát hiện Ngu Thính nhíu mày, lông mi run rẩy, dường như có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Nhiễm Linh giật mình hoảng sợ, tim gần như ngừng đập. Vội vàng trở lại vị trí của mình nằm xuống, quay lưng về phía Ngu Thính, ôm lấy ngực, tim đập như trống dồn. Cơn đau dày đặc lan ra nơi l*иg ngực, cô nhíu chặt mày.

Trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng, tiếng kim giây trên tường nhảy tích tắc dường như vang vọng bên tai Nhiễm Linh, giống như tiếng tim cô đang đập.

Ngu Thính quá xảo quyệt, cô không biết Ngu Thính có đang mở mắt nhìn mình hay không, không biết Ngu Thính đang nghĩ gì trong lòng, có phải là chán ghét nụ hôn của cô không? Hay là......

Cô không thể chấp nhận việc Ngu Thính chán ghét mình, càng không muốn Ngu Thính ghét mình, có lẽ cô nên xin lỗi, có lẽ.......

Nhiễm Linh rất bất an, cô biết nếu mình không làm rõ ràng thì nhất định sẽ mất ngủ, hạ quyết tâm muốn quay đầu lại nhìn xem, vừa mới nhúc nhích, cơ thể đột nhiên bị một đôi tay ôm lấy, thân thể ấm áp từ phía sau dán lên, ôm chặt lấy cô.

Cơ thể Nhiễm Linh cứng đờ, quên cả hít thở, bối rối mở to mắt nhìn cửa sổ sát đất phía trước.

Trên cửa kính phản chiếu lờ mờ hình dáng cô đang được ôm.

——Ngu Thính đang ôm cô.

Mũi của Ngu Thính đặt lên gáy cô, như có như không chạm vào, hơi thở đều đặn phả từng đợt từng đợt lên người cô, Nhiễm Linh bị làm cho nhột nhạt.

Nhiễm Linh nhẫn nhịn, căng thẳng chờ Ngu Thính lên tiếng, nhưng Ngu Thính không nói gì, một lúc lâu cũng không nói gì, cô ấy ngủ rồi sao? Có lẽ cô ấy chưa từng tỉnh lại, chỉ là trong mơ trở mình, vô thức ôm lấy người bên cạnh. Hơi thở của cô ấy không hề loạn, vẫn đều đặn bình ổn.

Dần dần, khả năng này đã an ủi được trái tim đang đập loạn của Nhiễm Linh. Nhiễm Linh rũ mắt xuống, rõ ràng là đang căng thẳng sợ hãi, nhưng lại rất ngượng ngùng rúc vào lòng cô ấy, đưa tay vào trong chăn, nắm lấy tay cô ấy đang vòng qua bụng mình.