Mỹ Nhân Câm

Chương 62

Trời nắng khá to, trợ lý lấy ô từ trong túi ra, ngẩng đầu lên mới phát hiện Ngu Thính ở phía trước, nhìn Nhiễm Linh, do dự không biết có nên chào hỏi hay không.

“Chị Nhiễm, tổng giám đốc Ngu ở đằng kia.” Triệu Hân khẽ nhắc nhở.

Nhiễm Linh đương nhiên là từ xa đã nhìn thấy Ngu Thính.

Nhiễm Linh đã tỉnh rồi, thậm chí còn trang điểm xong xuống lầu. Nhưng không trả lời tin nhắn của Ngu Thính.

Cô vẫn đang chiến tranh lạnh, vẫn đang giận Ngu Thính.

Ngu Thính thản nhiên đi tới, cả người như gió xuân ấm áp, nhưng không nói gì.

Nhiễm Linh cũng chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, trợ lý che ô cho cô ấy, Nhiễm Linh rũ mắt xuống, lướt qua Ngu Thính.

“Tình hình gì đây?” Người đã đi xa rồi, Tề Mẫn vẫn tần ngần quay đầu nhìn lại.

Không đúng nha.

Mặc dù cô ấy chỉ gặp Nhiễm Linh một lần vào cái đêm Ngu Thính say rượu, nhưng cảm giác này hoàn toàn không đúng. Đêm đó Nhiễm Linh quan tâm, để ý Ngu Thính biết bao nhiêu, tình cảm dạt dào, đâu giống như bây giờ? Sao gặp mặt mà không chào hỏi gì vậy? Hai người chiều mai đã kết hôn rồi.

“Cô ấy đang giận.” Ngu Thính giải thích.

“Giận? Giận gì?” Tề Mẫn ngạc nhiên: “Cãi nhau rồi à? Hai người ngày mai đã kết hôn rồi đấy.”

Ngu Thính: “Không có cãi nhau.”

Nhiễm Linh sẽ không cãi nhau, cô ấy chỉ “chiến tranh lạnh”.

“Ồ, vậy là cậu chọc cô ấy không vui rồi.” Tề Mẫn nghĩ nghĩ, nghĩ ra một lý do: “Đi châu Âu chơi lâu như vậy, mới về, người ta không giận mới lạ.”

“Nhưng, không phải cậu đã về từ hôm kia rồi sao? Hai ngày rồi, còn chưa dỗ dành xong à?”

Với thủ đoạn của Ngu Thính, dỗ người không phải là chuyện trong nháy mắt sao? Cô gái này tâm cơ lắm, hiểu rõ nhất làm thế nào để nũng nịu, làm thế nào để được người ta yêu thích, tha thứ. Nhiễm Linh thích cô như vậy, chắc không chống cự được mấy phút đâu?

Ngu Thính cũng nói rất thản nhiên: “Không có dỗ dành gì cả.”

Không có dỗ dành gì cả?

Tề Mẫn sững người, cười lạnh một tiếng: “Đồ tồi.”

“Hết nói nổi.”

“Ơ, cậu không lo lắng sao?” Cô ấy nhịn không được hỏi tiếp.

“Lo lắng gì?” Giọng điệu Ngu Thính chắc nịch, nhẹ nhàng. Đôi mắt sâu và dài cong lên ý cười dịu dàng, trên người cô toát ra vẻ cao ngạo bẩm sinh, nhìn có vẻ hay cười, ôn hòa dễ gần, nhưng thật ra...... khiến người ta rất khó chịu.

Tề Mẫn đôi lúc thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ cô ấy sa cơ cầu xin người khác, chật vật rơi lệ......

Nhịn không được lại nói một câu: “Cậu đúng là hết nói nổi.”

Thật sự không có dỗ dành gì cả, ngoài lời mời ăn sáng, sau khi lướt qua nhau Ngu Thính cũng không liên lạc với Nhiễm Linh nữa. Hai người lại giống như trở về trạng thái khi Ngu Thính còn ở nước ngoài, không gặp mặt, không liên lạc.

May mà khoảng thời gian trống rỗng này rất ngắn ngủi, chiều ngày hôm sau, bốn giờ chính là hôn lễ.

Đám cưới kiểu Tây của hai người phụ nữ lược bỏ phần rước dâu nhàm chán, ban đầu Ngu lão gia muốn kiên trì, để Ngu Thính đóng vai nhà trai, bị Ngu Thính không chút thương lượng từ chối. Không muốn lúc này lại nảy sinh chuyện không vui, Ngu lão gia cũng không ép buộc.

Để giữ bí mật, xe Ngu Thính và Nhiễm Linh đến nhà thờ không đi cùng một chiếc. Ngu Thính dựa vào cửa sổ xe, từ xa nhìn thấy một góc mờ ảo của Nhiễm Linh mặc váy cưới.

Hiện trường hôn lễ——

Nhà thờ trống trải đã chật kín người. Giới tinh anh thương mại, ngôi sao thời trang...... đều là những nam thanh nữ tú có máu mặt, trong nhà thờ thần thánh tràn ngập cảm giác xa hoa cao cấp.