Ngu Thính gật đầu: “Được, vậy cảm ơn cô.”
“Không có gì, đều là việc tôi nên làm. Vậy… tôi đi trước…” Cô ấy chỉ vào thang máy: “Vậy tôi xuống trước nhé?”
Ngu Thính mỉm cười: “Được.”
Nhìn hành lang sâu hun hút, Ngu Thính đứng vài giây, cũng quay người rời đi.
Mở điện thoại, gửi cho Nhiễm Linh một tin nhắn: [Còn khó chịu không? Bị bệnh sao không nói với tôi?]
Váy cưới và nhẫn do Nhiễm Linh thiết kế.
Nhiễm Linh sao lại thiết kế những thứ này?
Ngu Thính chợt nhận ra mình hiểu biết rất ít về Nhiễm Linh, gần như chẳng biết gì về nghề nghiệp hay sở thích của cô ấy.
Trước đây, nếu chỉ dựa vào cảm giác và tưởng tượng của Ngu Thính về con người Nhiễm Linh, Ngu Thính sẽ nghĩ cô ấy có lẽ là một vũ công múa cổ điển, hoặc là một người phụ nữ vẽ tranh thủy mặc.
Thực tế chứng minh suy đoán của Ngu Thính vẫn có phần đúng. Hỏi thăm người khác mới biết Nhiễm Linh là một họa sĩ, nhưng chuyên vẽ tranh sơn dầu, có một phòng tranh riêng ở Vân Thành. Cô ấy còn là một nhà văn, đã xuất bản vài cuốn sách, từng đoạt giải thưởng gì đó.
Năm nay cô ấy mới ba mươi tuổi, một nghệ sĩ, nhà sáng tác trẻ tuổi xuất sắc như vậy... Điều này nằm ngoài dự đoán của Ngu Thính, nhưng dường như cũng hợp tình hợp lý. Từ lâu Ngu Thính đã nhận ra cá tính, cử chỉ, cách trang điểm và ăn mặc của Nhiễm Linh đều mang đậm dấu ấn của tế bào nghệ thuật.
Ngu Thính ngẩn người nhìn máy tính một lúc, lại mở điện thoại ra xem, Nhiễm Linh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Vẫn chưa tỉnh ngủ sao?
Lúc này Ngu Thính rất chắc chắn về suy đoán này, không để tâm nhiều nữa.
Quay đầu tiếp tục làm việc của mình. Thời gian thấm thoắt đã muộn, Ngu lão gia gọi điện thoại bảo cô xuống lầu ăn tối cùng ông, Ngu Thính cúp máy nhìn thời gian, đã hơn năm giờ rồi, vậy mà hộp thoại cô đặc biệt quan tâm hôm nay vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nhiễm Linh vẫn chưa tỉnh sao?
Cuối cùng Ngu Thính cũng bắt đầu nghi ngờ. Cô không thích trong lòng có chuyện không chắc chắn, định đến [2203] xem thử.
Gập máy tính, thay quần áo, ai ngờ vừa mở cửa đã đυ.ng phải thư ký của Ngu lão gia——
“Ô, Ngu tổng, cô đã chuẩn bị xong rồi sao? Chủ tịch sợ cô...... ông ấy bảo tôi lên gọi cô.”
Ngu Thính tính tình phóng khoáng lại nổi loạn, xưa nay thích coi lời Ngu lão gia như gió thoảng bên tai, Ngu lão gia lại là người nóng tính, đợi lâu sốt ruột, đương nhiên sẽ sai người lên giục.
“Chuẩn bị xong rồi ạ.” Ngu Thính cười thân thiện, coi bà ấy như trưởng bối: “Ông nội đúng là, còn làm phiền dì Lưu lên tận đây một chuyến.”
Thư ký Lưu cũng cười theo: “Không phiền đâu.”
Hai người cùng lên thang máy, thư ký Lưu bấm tầng, Ngu Thính nhìn chằm chằm tầng hai mươi hai, đầu ngón tay khẽ động đậy, rồi lại trở về chỗ cũ.
Trong phòng ăn, Ngu lão gia rõ ràng đã tích tụ oán giận từ lâu, vừa thấy Ngu Thính đã mắng cho một trận, cái này không tốt cái kia không tốt, lời ông nội hoàn toàn không để tâm, làm việc quá tùy tiện, hoàn toàn không suy nghĩ đến hậu quả, không suy nghĩ đến cảm nhận của người nhà họ Nhiễm, cũng không suy nghĩ đến thể diện của ông già này.
“Có sao ạ? Cháu rất bận ở nước ngoài, có thể về sớm mấy ngày, ông nội nên khen cháu mới đúng, lại mắng cháu một trận, ông không biết kiểu giáo dục áp đặt này rất dễ khiến đứa trẻ hư sao?” Ngu Thính bưng chén trà lên nhấp một ngụm.