Đã chia tay từ lâu rồi…
Ngu Thính rất thích cười, luôn dùng nụ cười của mình để mê hoặc hoặc là lừa gạt gì đó. Bộ dáng làm bộ nghi hoặc của cô khiến Thời Nghi trong lòng nảy sinh phiền muộn, cô không muốn Ngu Thính như vậy, giống như một quyền đánh vào bông. Cô không muốn Ngu Thính giả ngốc với mình, mặc dù biết đây là điều Ngu Thính giỏi nhất, nhưng cô không muốn Ngu Thính dùng chiêu này với mình, cô muốn Ngu Thính có thể nghiêm túc với cô một chút.
Thật nực cười – cô đang trông mong Ngu Thính chuyên tình với mình.
Con người dường như luôn sống trong những ảo tưởng, thứ không có được vĩnh viễn luôn nổi loạn. Cũng như Thời Nghi trong khoảng thời gian này, biết Ngu Thính khi yêu đương không hề phản bội mình, cô lại bắt đầu nghĩ, nếu như bọn họ không chia tay cứ tiếp tục yêu nhau liệu Ngu Thính có yêu sâu đậm cô không.
Cho nên cô nhờ Tề Mẫn hẹn gặp Ngu Thính, chính là lần gặp mặt vui vẻ ở nhà hàng Ý ở Trung Quốc không lâu trước đây. Chia tay là sự thật, nhưng Ngu Thính rõ ràng nói không xóa Wechat của cô, sao lại không trả lời tin nhắn của cô?
Thời Nghi thật không ngờ, cô quay đầu liền đi đăng ký kết hôn với người phụ nữ khác. Ngu Thính đang đùa giỡn cô sao? Thời Nghi trong lòng vừa oán giận vừa không cam tâm, gửi tin nhắn gọi video cho Ngu Thính đều không có hồi âm, cô gần như phát điên vứt bỏ công việc đuổi theo.
Cô đã vứt bỏ thể diện.
Chia tay là sự thật, nhưng muốn bồi thường là Ngu Thính đích thân nói, Ngu Thính đang trả thù cô sao? Thời Nghi hiểu Ngu Thính, cô không phải là loại lương thiện dễ chọc.
“Chị không cần tôi bồi thường cho chị sao?” Cô thả chậm ngữ khí, nhắc nhở ngày đó Ngu Thính ở nhà hàng Ý đã hứa với cô những gì.
Ngu Thính hiển nhiên không cần cô nhắc cũng nhớ, nhưng vẫn nhàn nhã lui về phía sau: “Cô không biết sao? Tôi rất hào phóng.”
“Ai cần chị hào phóng?”
“Hửm?”
Thời Nghi có chút nóng nảy, đột nhiên đứng dậy: “Ngu Thính, rốt cuộc chị làm sao vậy? Vừa chia tay với Nhiễm Tuyết liền yêu chị gái của cô ấy? Chị cứ lạm tình, rẻ mạt như vậy, yêu ai cũng được sao? Ai cũng chỉ là trò tiêu khiển của chị thôi à! Bao gồm cả tôi.”
“Hay là nói, Nhiễm Tuyết làm chuyện gì có lỗi với chị, chị kết hôn với chị cô ấy là để trả thù cô ấy?”
Mắng như vậy, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn vào cô. Thời Nghi nhận ra mình thất thố, cứng đờ ngồi lại, quay đầu nhìn sang một bên.
Ngu Thính đột nhiên bật cười.
Nhưng không phải cười nhạo. Ngu Thính nhìn cô, trong mắt đã không còn vẻ lạnh lùng qua loa, ngược lại đầy hứng thú:
“Hôm nay cô thật sự rất tức giận. Lúc hiểu lầm tôi nɠɵạı ŧìиɧ rồi chia tay với tôi cũng không mắng tôi nặng lời như vậy.”
“Sao vậy? Không quên được tôi sao?”
Từ Ý lang thang đến Bắc Ireland vào mùa hè, tháng sáu đúng hẹn mà đến. Những ngày này Ngu Thính như trước đây tự do tự tại, sống tiêu sái, không thấy bóng dáng, không hỏi thế sự.
Điều này rất giống điềm báo sắp trốn hôn.
Ngu lão gia bị hành vi vô trách nhiệm này của cô làm cho lo lắng, gọi mấy cuộc điện thoại ra lệnh cho cô nhất định phải có mặt ở lễ cưới.
Lo lắng của Ngu lão gia là dư thừa, Ngu Thính trong lòng tỉnh táo hơn bất cứ ai, thậm chí còn về Vân Thành trước mấy ngày.
Máy bay vừa hạ cánh liền đến công ty nhìn Kim Nhã hai cái, về nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau lên thuyền ra đảo.