Nhiễm Tuyết ôm mặt, trên khuôn mặt trắng nõn có thêm một dấu bàn tay, đứng trước mặt cô ta là Nhiễm Long đang tức giận đỏ mắt và người phụ nữ cau mày.
"Mày muốn vì người phụ nữ đó mà chúng bạn xa lánh sao?"
"Mày muốn bỏ trốn, mày muốn bỏ mặc cái nhà này sao? Mày không quan tâm đến sống chết của bố mẹ mày nữa sao?"
"Nhiễm Tuyết, sao mày lại ích kỷ như vậy?!"
"Bọn tao nuôi nấng mày, mày báo đáp như vậy sao?"
Nhiễm Tuyết không cam chịu yếu thế. Ngẩng đầu trừng mắt nhìn bà ta: “Vậy nên các người nuôi tôi là để ép buộc tôi, biến tôi thành công cụ liên hôn sao??!"
"Ban đầu tao có ép mày gì đâu? Cho mày tiền tiêu, cho mày tự do, là ai thích cô ta, là ai suốt ngày lải nhải theo đuổi cô ta? Đính hôn là tao ép mày đính sao? Giờ thành ra thế này, mày nɠɵạı ŧìиɧ còn ra vẻ có lý à?? Mày không biết xấu hổ tao còn cần mặt mũi đấy!!"
"Được, tôi không biết xấu hổ, tôi chia tay thì sao! Tôi cứ như vậy đấy thì sao?! Còn không phải do các người nuôi tôi thành người như vậy sao? Bản thân các người chẳng lẽ không có vấn đề gì sao??"
"Tao…!" Nhiễm Long tức đến không thở nổi, mặt đỏ gay gắt. Trịnh Thấm Yến sợ ông ta tức đến huyết áp cao, vội vàng kéo con gái lại, nghiêm khắc quát: "Nhiễm Tuyết, không được nói nữa!"
"Mẹ…" Nhiễm Tuyết nước mắt lưng tròng: “Ngay cả mẹ cũng không hiểu con sao? Ngu Thính căn bản không yêu con nhiều, con ở bên cô ta sẽ không hạnh phúc, mẹ thật sự nhẫn tâm sao??"
"Tại sao con lại phải sinh ra trong cái gia đình này? Ngay cả tự do yêu đương cũng không có?"
Trịnh Thấm Yến kéo cô ta sang một bên, mặt đầy đau khổ và thất vọng: “Con có biết Nhiễm thị bây giờ đang bất ổn không, con có biết đại bá, nhị bá và các cô của con có dã tâm lớn thế nào không, con có biết bà nội con thiên vị thế nào không? Chỉ có dựa vào nhà họ Ngu, chúng ta mới có thể đứng vững, con có biết không?"
"Con đi rồi, con bảo mẹ và bố con sống thế nào? Tiểu Tuyết, chúng ta nuôi con lớn như vậy, con thật sự không có chút lương tâm nào sao?"
"Nhưng mà......"
"Tiểu Tuyết, con là con gái nhà họ Nhiễm, con muốn làm người thừa kế của Nhiễm thị, con nên gánh vác trách nhiệm này, con biết không?"
"Kết hôn rồi có thể ly hôn, Ngu Thính không yêu con, con cũng có thể không yêu cô ta. Con có thể để người đó đợi con hai ba năm, bà nội con không sống được bao lâu nữa, đợi mọi chuyện đã định, con và Ngu Thính ly hôn không ai quản con, con yêu ai cũng không ai quản con. Con hiểu không??"
"Đến lúc đó chúng ta thật sự không còn gì cả, con lại có thể ở bên người phụ nữ đó bao lâu?"
"Chúng ta đều là vì con, rốt cuộc con có hiểu hay không?"
"......"
Nhiễm Linh tối qua về hơi muộn, sáng nay cũng dậy muộn. Ra ngoài ăn sáng, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong phòng khách bầu không khí ngột ngạt, Nhiễm Tuyết mặt đầy nước mắt ngồi trên ghế sofa, vali bị ném hỏng cả một bánh xe, Trịnh Thấm Yến ôm cô ta, giống như đang an ủi.
"Con khóc cái gì? Có thể làm rõ tình hình được không?" Nhiễm Long vẫn chưa hết giận, gân xanh trên trán vẫn nổi lên.
"Mau đi xin lỗi Ngu Thính đi!" Nhiễm Long chỉ vào cửa, hận không thể một cước đá cô ta bay đến trước mặt Ngu Thính, trừng mắt nhìn Nhiễm Tuyết.
"Đi không??"
Thấy cái tát tiếp theo sắp giáng xuống: “Ai biết cô ta đang ở đâu, con gửi tin nhắn cho cô ta trước đã!" Nhiễm Tuyết làu bàu nói.