Mỹ Nhân Câm

Chương 24

Ngu Thính không nhúc nhích, rũ mắt nhìn cô ấy, như đang đánh giá. Nhiễm Linh lau rất tỉ mỉ, nhưng dường như có chút cố ý lần lữa, một lúc lâu sau mới rụt tay lại, nâng hàng mi dài nhìn Ngu Thính, trong mắt chứa dòng nước ấm, đang biểu đạt: Lau xong rồi.

—— Cô còn khó chịu không?

Hơi thở sau khi uống rượu nóng ẩm, hô hấp nặng nề. Ánh mắt hơi mơ màng sau khi say của Ngu Thính dò xét thứ ẩn chứa trong đôi mắt lo lắng của cô ấy, cố gắng phân tích, lý giải…

Nhiễm Linh đón nhận ánh mắt không mấy "thân thiện" lúc này của cô, đầy bao dung.

Một lúc lâu sau, Ngu Thính hơi mỉm cười hỏi: "Chị Linh?"

"Sao chị lại ở đây?"

Nhiễm Linh muốn đáp, nhưng không phát ra được âm thanh.

"Chị Linh? Chị Linh nào? A Thính không giới thiệu một chút sao?" Người phụ nữ tóc đỏ đưa nước phía sau chống tường khoanh tay, tò mò đánh giá vị tiểu thư xa lạ này từ trên xuống dưới.

Lại nghỉ ngơi một chút, Ngu Thính đứng thẳng người, nhìn Nhiễm Linh nói: "Giới thiệu một chút, cô ấy tên là Nhiễm Linh, chị gái của Nhiễm Tuyết."

"Chị gái của Nhiễm Tuyết?" Tề Mẫn ngạc nhiên mở to mắt, đánh giá càng tỉ mỉ hơn: "Nhiễm Tuyết còn có một người chị gái sao? Cô chưa từng nói với tôi. Hello, tôi là Tề Mẫn, bạn của A Thính."

Nhiễm Linh gật đầu với cô ấy, mỉm cười đáp lại.

Ngu Thính tạm thời không có tinh lực để giải thích quá nhiều thứ chi tiết với Tề Mẫn, cảm giác mất trọng lượng choáng váng do rượu mang lại từng lớp ập đến: “Ra ngoài trước đã."

Đầu óc choáng váng, cơ thể rã rời. Con đường trước mắt mấp mô, Ngu Thính lảo đảo nghiêng người, Nhiễm Linh nhanh tay đỡ lấy cánh tay cô, giữ cô đứng vững.

Cánh tay đột nhiên được bao bọc trong hơi ấm, Ngu Thính liếc sang, cánh tay mình đang tì vào nơi mềm mại của cô ấy, dần dần siết chặt. Mà Nhiễm Linh vẫn nhìn cô không chớp mắt, vẻ mặt càng thêm lo lắng, hoàn toàn không biết hoặc không để tâm đến hành động thân mật này.

Nghe thấy Tề Mẫn bên cạnh nói móc "Ái chà", Ngu Thính cười cười, an ủi: "Không sao, tôi không say, chỉ hơi choáng thôi, đứng vững được."

Nhưng Nhiễm Linh chỉ hơi nới lỏng lực tay, chứ không có ý định buông cô ra. Không tin cô thật sự không say. Dù sao Ngu Thính trông cũng không tỉnh táo, gò má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, giọng nói phiêu hốt... điểm nào cũng cho thấy cô không tỉnh táo.

Vừa rồi còn khó chịu đến mức ho khan dữ dội.

"Hôm nay đến đây thôi nhỉ? Chưa ăn cơm đã uống rượu, cậu cũng biết tự hủy hoại bản thân thật đấy, đừng có uống đến chết trong quán của mình. Nếu chị đã đến rồi..." Tề Mẫn cười với Nhiễm Linh, giao phó Ngu Thính: "Vậy làm phiền chị đưa A Thính về nhà nhé."

Nhiễm Linh rất tự nhiên nhận nhiệm vụ này.

Tề Mẫn mơ hồ nhận ra Nhiễm Linh có điểm khác biệt với những người khác.

Cô ấy không lạnh lùng, ngược lại còn rất dịu dàng, sao lại không nói một lời nào?

Trông có ba phần giống Nhiễm Tuyết, không biết ai xinh đẹp hơn, nhưng khí chất mê người hơn thì rất rõ ràng - ít nhất đối với Tề Mẫn, cô ấy có sức hút hơn. Có nét duyên dáng, rất nhẹ nhàng, mỏng manh nhưng lại rạng rỡ tinh tế. Có thể nói Nhiễm Tuyết là cô gái, còn cô ấy là phụ nữ, nhưng trông cô ấy lại rất thuần khiết.

Thật là...

Muốn xin Wechat.

Vốn không định về nhà sớm như vậy, ít nhất cũng phải uống thêm vài ly, ít nhất cũng phải hút thêm điếu thuốc, hoặc xảy ra chuyện gì đó trong tầm kiểm soát của Ngu Thính... nhưng tình huống đột nhiên lại đi theo một kịch bản ngoài dự liệu.