"Không phải rất rõ ràng sao, hiếm khi chủ động rủ chúng ta ra ngoài uống rượu, còn mang bộ dạng buồn rười rượi, không phải buồn phiền vì thất tình, thì còn có thể là gì."
Mắt người phụ nữ sáng lên: “Vậy là chia tay thật rồi?"
Ngu Thính thản nhiên: "Chia tay rồi."
Khóe miệng người phụ nữ cong lên: “Nhắc đến chuyện này tôi liền hết buồn ngủ."
Ngu Thính nhìn cô ấy, cười hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Cô đoán xem."
Ngu Thính cúi đầu: “Phiền, không muốn đoán."
Đáp án đã quá rõ ràng.
Ngu Thính đã trở lại độc thân, có nghĩa là bên cạnh cô ấy không cần phải giữ chừng mực nữa, làm những chuyện không chừng mực, không cần cảm thấy tội lỗi, cũng không sợ người khác bàn tán… Ngu Thính có một khí chất mà người khác không có, sở khanh nhưng dịu dàng chu đáo, hờ hững lại làm rung động lòng người. Biết cô ấy sở khanh thì sao chứ? Xinh đẹp, ăn chơi, chu đáo lại nhiều tiền, sẽ có người không màng đến cái gọi là chung thủy mà không nhịn được muốn đến gần cô ấy.
Du͙© vọиɠ nhú mầm rục rịch, người phụ nữ đưa ngón tay tới, rót cho cô ly rượu đã cạn: “Thôi nào, đừng buồn nữa… Chúng tôi uống cùng cô, không say không về."
Người phụ nữ hứng chí bừng bừng, một hơi uống mấy ly, mặt bắt đầu nóng lên, tiến vào trạng thái hơi say. Hơi say khiến người phụ nữ càng thêm quyến rũ mềm mại, làm gì cũng nhẹ nhàng, chiếc váy đen càng khiến cô ấy trông như một con trăn cái màu sẫm, lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Ngu Thính, dựa sát vào cô, tiếp tục rót rượu cho cô: “Thật hiếm khi thấy cô phiền muộn thành ra thế này, cô ta đối với cô quan trọng đến vậy sao?"
Tề Mẫn ở bên cạnh nhấp một ngụm rượu, mỉm cười như đang xem kịch.
Muốn nhân danh an ủi người khác mà chuốc say Ngu Thính, ý nghĩ thật ngốc nghếch, Ngu Thính khi nào say đến mức có thể bị lừa lên giường. Ít nhất làm bạn nhiều năm như vậy cô chưa từng thấy, cô cũng muốn được mở mang tầm mắt.
Hết ly này đến ly khác, người kia đã say bảy phần, Ngu Thính ngược lại không nhìn ra. Cô ấy thực sự không nhịn được nữa, ghé sát tai Ngu Thính khẽ nói: "Nói cho cô biết một bí mật, thật ra tôi vẫn luôn đợi cô…"
"Hửm?" Ngu Thính cũng đã uống rất nhiều, khóe mắt hẹp dài hơi đỏ, giọng nói có chút bay bổng, mỉm cười nhàn nhạt như đang nói lời say: "Chúng ta không phải đã nói là làm bạn sao?"
Tề Mẫn bật cười.
Người phụ nữ nghe vậy ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Ngu Thính, bên trong thật sự không có chút du͙© vọиɠ nào, thậm chí còn mang theo khinh thường - cô ấy bực bội cực kỳ, vì sức hấp dẫn của mình trong mắt Ngu Thính không đủ và sự chủ động vừa rồi của mình.
Biết mình tự chuốc lấy mất mặt, người phụ nữ lùi lại, xoay người hướng ánh mắt về nơi khác, lạnh lùng nói: "Không thú vị…"
Không khó để nhận ra tâm trạng Ngu Thính hôm nay không tốt, bị chuyện phiền lòng quấy nhiễu, chỉ uống rượu, hiếm khi ít nói. Muốn chuốc say Ngu Thính, nhưng không ai thấy Ngu Thính say bao giờ, tửu lượng cô quá tốt, giống như không say, không ôm hy vọng vào chuyện này, đành phải chuyển sự chú ý sang nơi khác.
Dù sao mọi người đều đến để chơi, cô ấy tất nhiên sẽ không đau lòng bao nhiêu.
Tề Mẫn đi đến bên cạnh cô: “Hôm nay định uống đến gục luôn sao?"
Ngu Thính quả thực đã uống hơi nhiều, hết ly này đến ly khác.
"Biết rõ uống say căn bản không thể giải sầu gì, chi bằng nói ra tôi nghĩ cách giúp cô." Tề Mẫn thở dài: “Ông nội làm khó cô rồi phải không?"