Quy Lộ (Đường Về)

Chương 43

Chương 43: Quy Lộ hướng Thần Hiếu (2) - Đường về tới sớm mai
Đến buổi trưa, tiệc cưới kết thúc.

Mọi người uống say được đưa lên phòng ngăn trên lầu, hoặc là đi về nhà luôn.

Quy Hiểu ngồi tháo trang sức trong phòng của Mạnh Tiểu Sam, tẩy trang mặt mày sạch sẽ, khi ấy Lộ Viêm Thần mới mệt mỏi ôm Lộ Sơ Dương bước tới, đặt con lên giường, đẩy vào trong góc, trên bàn tay bé nhỏ vẫn cầm chặt tấm thiệp mời thắng thớm. Tần Hiểu Nam cũng đi vào cùng theo, đôi mắt dán chặt lên em gái, một tấc không rời.

Cô bạn nhỏ rất thích câu Nắng sớm soi đường về [Thần Hiểu chiếu Quy Lộ], bởi vì khi Lộ Viêm Thần nói với cô câu ấy, tên của con bé, Sơ Dương, chẳng khác nào Thần Hiểu [Năng sớm], là tên ba mẹ bé.

Vì lẽ đó, anh mới viết năm chữ này lên từng tấm thiệp mời, cô bạn nhỏ cũng rất kiên nhẫn với lấy từng chiếc thiệp một, chỉ vào đó, rồi nhận biết từng chữ “Thần”, “Hiểu”, sau đó ngón tay lại chỉ lên mũi mình, bé nói: “Sơ Dương”.

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần thể thao ngắn màu kaki, giống hệt như lúc trước, bộ trang phục đã từng thấy trước đây. Thường phục của Lộ Viêm Thần không nhiều, theo lời anh giải thích, vì không có kỉ luật ràng buộc như ở quân khu, cho nên đồng phục ở căn cứ cũng có thể làm thường phục, nếu mua mà không dùng nhiều chỉ lãng phí mà thôi, giờ cũng đủ để mặc rồi. Vì lẽ đó, tủ quần áo trong nhà chỉ có một ô rất nhỏ cho anh, tất cả đều là đồng phục, thường phục không quá năm bộ, bộ này được treo ở tận cùng bên phải, dựa vào vách tủ.

“Anh cố ý đấy à?” Quy Hiểu không để ý chuyện anh mặc thường phục quay về, rón ra rón rén đi về phía sau anh: “Bộ này em nhớ này, bốn năm trước anh từng mặc nó rồi”.

Lộ Viêm Thần nháy mắt ra dấu cho Tần Hiểu Nam, đưa Quy Hiểu rời đi.

Lộ Sơ Dương dính lấy ba lắm, giờ nhìn thấy ba mẹ định đi, cô bé lăn lộn muốn bò xuống giường, nhưng lại bị Tần Hiểu Nam lựa lời khuyên bảo. Cô bé gái một tuổi rưỡi tay chân không biết nặng nhẹ, cứ giãy giãy giụa giụa, bịch một phát đánh vào mà Tần Hiểu Nam. Đôi mắt nhỏ bé xoay mòng mòng, nhất thời bất động, hình như đang choáng váng lắm rồi, Tần Hiểu Nam đau lòng khuyên nhủ: “Đừng sợ đừng sợ mà, anh không đau, này này đánh thêm bên này một cái”.

………..

Lộ Viêm Thần lấy chiếc xe đạp ở chỗ Mạnh Tiểu Sam, vì uống rượu không thể lái xe được, anh định chở Quy Hiểu bằng phương tiện này cùng ôn lại con đường xưa cũ.

Thị trấn đã thay đổi rất nhiều.

Hai người thảo luận nên đi đường nào đây, theo yêu cầu của cô dâu, họ đạp xe tới góc đông bắc của khu chợ cũ, tìm kiếm cửa hàng lưu niệm từng bị cô vét sạch sành sanh, lượn quanh đường chính về lại trấn, rồi đi tìm quán mì thịt bò, xem phòng đánh bi-a, lầu hai cửa hàng. Hai người ngồi bên ngoài phòng học, lúc này đây học sinh đang ở lại học bù, sân thể dục được tu sửa lại, cây dương lớn vẫn còn ở đó. Các cửa hàng bán lẻ bên đường đã không nhìn thấy nữa, bức tường gạch được xây lên thật dày, nước sơn màu trắng che kín những vết tích ngày xưa.

Quy Hiểu buồn rầu nhìn lại bức tường kia: “Em nhớ ở đây có hai cửa hàng bán đồ ăn vặt, một cái quay ra ngoài cổng trường, một cái quay về phía trường học. Lúc anh vừa mới đi học lại, có lần em đi ra khỏi trường, tình cờ thấy anh từ bên ngoài đi tới. Anh biết không Lộ Thần? Lúc ấy tất cả các cô gái trong phòng đều nhìn lén anh đó”.

Cô còn rất kiêu ngao: “Em không nhìn lén, em nhìn công khai”.

Lộ Viêm Thần tựa người dưới bóng cây, móc hộp thuốc lá trong túi quần. Lát nữa tới trạm xăng thì không thể hút thuốc, phải giải quyết ở đây trước vậy. Quy Hiểu nói xong lại dào dác nhìn vào trong trường, anh bật bật lửa, ghé sát vào đầu thuốc, châm, hít sâu một hơi cho làn khói lan vào khoang phổi: “Xem thế đủ rồi, qua đây đứng nào”. Ở đó nắng chiếu quá, gò má của cô cũng ửng đỏ hết rồi.

Quy Hiểu lưu luyến một chút rồi chắp tay sau lưng chạy qua đường lớn, đi tới bên cạnh anh. Ngay ngoài bưu diện, đối diện với trường học. Anh hút thuốc, cô nhìn.

Bảo vệ giữ cổng trường không biết hai người đang làm gì ở đây, nhìn tuổi thì chắc con cái cũng chưa đến tầm đi học, thế thì tại sao giữa mùa hè nóng này, lại ngay lúc giữa trưa, hai người này ra đứng ngoài cửa trường làm gì.

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, nhảy lên xe, chở Quy Hiểu đến nơi cô vừa nhắc tới: Bốn năm trước, trạm xăng nơi hai người gặp lại.

Trên đường đi không có bóng cây nào che khuất ánh mặt trời, cánh tay cô bị nắng cháy rát đau.

Đoạn đường chỉ hết năm phút đồng hồ. Chiếc xe đạp đưa cô quẹo vào trạm xăng. Không lái xe mà lại chạy tới đây, anh sợ nhân viên trạm xăng sẽ tưởng hai người bị bệnh, cho nên chiếc xe đạp dừng lại dưới bóng cây xanh mát, bảo cô chờ rồi đi vào mua nước.

“Trong túi anh có nhiều tiền không?” Quy Hiểu thấy anh đi thì vội vàng hỏi theo.

“Còn một ít, đủ tiêu mấy ngày”. Anh đáp lại, đẩy cửa đi vào.

Quy hiểu vẫn ngồi ở phía sau, nhìn theo bóng lưng anh, nhìn xuyên qua tấm cửa kính trong suốt, thấy anh móc một tờ hai mươi đồng, nhận chai nước đối phương đưa. Một tay cầm hai bình nước đi ra, một chai nước suối, một chai hồng trà lạnh.

Nước mát nhỏ nhỏ xuống nền xi măng, anh đưa chai hồng trà cho cô, rồi vặn chai của mình, ngửa đầu, uống liền hai ngụm. Yếu hầu trượt lên trượt xuống theo động tác. Quy Hiểu cũng uống từng ngụm nhỏ, đột nhiên cô nói: “Lúc gặp lại em có hỏi anh một lần rồi”.

Lộ Viêm Thần cúi xuống, nhìn cô.

“Anh còn nhớ em không?” Bốn năm trước, ở ngay chỗ này đây, cô đã hỏi anh như thế.

Phía sau, từng chiếc xe hàng và xe con lần lượt quẹo vào, khói ô tô vẫn khó ngửi như thế, khét lẹt, và cả bụi mịt mù. Tài xế xe con nhảy xuống nói: “Số 92”…

Giữa không gian ầm ý, anh yên tĩnh nhìn khuôn mặt của cô, mày của cô: “Anh nhớ, dù hóa thành tro anh cũng sẽ nhớ em”.

“Thế là được rồi”. Quy Hiểu nói.

Lộ Viêm Thần cẩn thận gật đầu, như trở lại chính ngày hôm đó, anh nói cho cô hay: “Nghe lời em”.

Nhiều năm trôi qua, bên cạnh anh lúc nào cũng có hình bóng đó.

Trong gió vυ't giữa Nội Mông, trong cát bụi ở Bắc Kinh, khắp mọi nơi, dù ở đâu anh vẫn xoay người tìm kiếm, nhưng lại không nhìn được dấu vết nào của cô.

Những năm tháng thong dong trôi đi, ai mà chưa từng hối hận?

Rốt cuộc cũng đợi được nắng mai [Thần Hiểu], lần theo đó để quay lại đường về. Cám ơn anh, Lộ Thần, đã xuất hiện vào năm ấy khi em mười ba tuổi.

Cũng cám ơn anh đã trở lại bên em.

The End