Chương 28
Gần đây quả dại trong rừng đã chín cả rồi, cũng không có mưa nữa. Dương Phàm chỉ có thể vào rừng lấy nước suối mỗi ngày, nhưng khí trời đã trở nên thoải mái hơn rồi.Hiện tượng này nói lên một điều, mùa thu thật sự tới rồi.
Dương Phàm không quá muốn thừa nhận điều này, thỉnh thoảng cô cũng hi vọng về vấn đề thời gian là cô lầm rồi. Nhưng dối gạt mình không phải là thói quen của cô, cuối cùng cô vẫn phải đón nhận thôi.
Nick vẫn đối tốt với cô như cũ, coi như cách mấy ngày cô sẽ ‘ rời nhà trốn đi ’ một lần, mỗi lần hắn đều tìm đến cô. Thật ra thì cô cảm thấy hắn chỉ cho rằng cô đang đùa.
‘ Rời nhà trốn đi ’ cũng mang đến một ít kết quả tốt.
Ví như càng ngày cô càng có thói quen dọn dẹp hành lý, có thể trong thời gian ngắn nhất mang theo những thứ cần thiết. Bởi vì mỗi lần cô đều chọn đại một hướng để đi, số lần càng nhiều, tốc độ của cô càng nhanh, gần đây có mấy lần cô có thể chạy bộ cho đến khi Nick tìm đến.
Nói cách khác, thể lực của cô ngày càng tốt.
Còn nữa, trong quá trình‘ rời nhà trốn đi ’, cô phải suy tính càng ngày càng nhiều chuyện. Ví như cô bắt đầu tìm kiếm nguồn nước trên đường.
Chung quanh đây nguồn nước thật ra tương đối phong phú, nhớ năm ngoái mùa thu cô tới, cả mùa thu không có mưa thế nhưng phụ cận không bị khô hạn.
Cô cảm thấy đây đều là công lao của cỏ dây.
Mùa thu vừa rồi, cô đặt tên cho nó là cỏ dây bởi vì nó rất mềm dẻo, không dễ làm rách nó, hơn nữa rễ của nó rất dài, rất dài. Nó mọc trên mặt đất chỉ là một đoạn rất ngắn, nhưng phần rễ dưới đất lại dài tới mức làm cho người ta không tưởng tượng được.
Lúc này đây, đồi núi này cỏ dây mọc rậm rạp, ngay cả dưới chân núi đá đen cô cùng Nick đã từng đến cũng đầy cỏ dây.
Loại cỏ này có thể bám chặt vào đất giữ nước, cho nên lúc này đây đồi núi không mưa trong thời gian dài cũng không sao.
Cô đã từng tùy tiện đào hố khắp nơi, muốn đào ra nước ngầm. Dù sao cô không thể cứ tìm tới dòng suối nhỏ hoặc con sông. Mấy lần sau từ từ cô mới tìm ra quy luật, cứ tìm chỗ có cỏ dây mà rễ lòi ra ngoài mặt đất có màu trắng mà đào, đào sâu cỡ một cánh tay là có thể sờ được lớp bùn ẩm ướt phía dưới.
So sánh tương đối thì chỗ nào càng thấp càng đào được nước nhanh. Gần đây cô đều đào được lớp bùn ướt, cố gắng chút nữa nhất định có thể đào ra nước ngầm!
Mặt khác, cô làm một dụng cụ giống phi tiêu để bắt con mồi.
Xuyên một lỗ trên lông của Nick, xé da chuột thành sợi thật dài thật mỏng rồi cột lại, sau đó nhắm con chim trên trời, ném!
Hai tháng sau, hai bắp tay Dương Phàm vung lên trời đến phát đau, rốt cuộc cuối cùng cũng bắt được một con chim!
Đây là con mồi do chính cô bắt được! Lần đầu tiên!
Lông Nick mặc dù vừa nhẹ vừa mỏng, nhưng thật ra lại là hung khí. Da chuột đất co dãn rất lớn, cũng không dễ đứt. Mỗi lần Dương Phàm đều ném sợi dây, nhắm ngay chim đang bay trên trời, mười lần chỉ có hai ba lần là có thể dính chim kéo nó xuống mặt đất.
Vật này chỉ có thể dùng trên sườn núi, ở trong rừng rậm không có cách ném, sẽ dính lên cành cây. Cô cũng thử dùng nó bắt chuột đất, nhưng chuột đất có thể nhanh chóng chui xuống đất, không có dễ bất như chim bay trên trời.
Chim không thể lập tức thay đổi hướng, cũng không thể đột nhiên bay nhanh hơn, cho nên lúc nó không phòng bị bay trên bầu trời bao la là dễ bắt nhất.
Dương Phàm biết thể lực mình không thể so với Nick, cô chạy không nhanh bằng hắn, móng vuốt cũng không lợi hại như hắn, cho nên muốn bắt con mồi chỉ có thể dựa vào công cụ.
Cô dùng cỏ dây bện thành một cái lưới, kéo nó đến bên dòng suối trong rừng rồi thả xuống. Lúc đầu có thể bắt được ít tôm cá, mặc dù ít nhưng cũng đủ cho cô ăn, nhưng rất nhanh tôm cá trong dòng suối nhỏ đều học được cách nhảy qua tấm ‘lưới cỏ’, hoặc là liền cắn một cái lỗ rồi chui ra.
Lưới cỏ không giống lưới đánh cá, nó giống như một cái sọt cỏ lớn. Mỗi ngày Dương Phàm đều phải mang theo cỏ dây đến bên dòng suối nhỏ sửa lại lưới cỏ, mò được tôm cá thì có thêm thức ăn cho cô và Nick.
Cô còn để Nick đào nhiều cái hố to trong rừng, phía trên đắp cỏ dây, rồi phủ thêm một tầng đất thật mỏng. Cô chọn nơi có rất nhiều dấu chân động vật, hố đào rất sâu, động vật giống như gà rừng tuyệt đối bay không thoát.
Mấy ngày sau quả nhiên bắt được hai con gà rừng.
Bây giờ Nick vào rừng săn thú, cô ở trên sườn núi bắt chim. Hơn nữa lưới cỏ cũng bẫy được con mồi, thức ăn của bọn họ nhiều hơn so với trước kia rồi.
Như cô nghĩ, thật ra thì Nick cũng sẽ lười biếng. Mỗi ngày đều có đầy đủ thức ăn, hắn không cần ngày nào cũng đi săn nữa. Hắn cứ ngày ngày ở trên sườn núi, thỉnh thoảng sẽ mang cô vào rừng chơi.
Cô không còn để hắn cõng mãi nữa, mà là dựa vào sức mình đi với hắn khám phá khu rừng này.
Mục tiêu đầu tiên của cô chính là leo cây.
Ven rừng đều là cây caramel, vỏ nó màu đen, thẳng tắp, cao lớn. Trong khoảng không gian này, những cây caramel chắc là đều cùng một thế hệ, cây nào cũng cao bằng bằng nhau.
Cô hay dùng da chuột đất vê thành sợi dây, quấn ngang hông rồi vòng quanh tay, sau đó vòng qua cây khô, dùng lực căng dây chống đỡ trọng lượng cơ thể, bò lên cây.
Bây giờ cô chỉ mới leo được đến chiều cao ngang chừng người, chỉ là phải tốn thời gian rất lâu, nhưng thành tích này cũng đã khiến cô rất hài lòng, tiếp tục cố gắng.
Nick luôn giữ thái độ ủng hộ tất cả ‘ trò chơi ’ của cô, vốn cô còn muốn hắn bắt chước cô leo cây, nhưng Nick vẫn đứng dưới tàng cây đợi cô, chưa từng có ý muốn ôm cây leo lên.
Cô cảm thấy nếu như hắn trèo lên thì dễ dàng hơn cô nhiều. Hai tay và hai chân của hắn đều có móng vuốt bén nhọn, có thể dễ dàng dắt vào trong cây, ngay cả cái đuôi cũng có thể giúp cố định thân thể.
Hắn không bò là vì không có thói quen này sao? Hay là hắn không bắt con mồi như vậy? Hây cây caramel không chịu được thể trọng của hắn?
Dương Phàm đoán một hồi nhưng vẫn quyết định không miễn cưỡng Nick học leo cây. Nếu như trên không không có con mồi hắn thường ăn thì leo cây cũng không có ý nghĩa.
Màu sắc bộ lông của Nick càng ngày càng đậm, bộ lông màu xanh đen tỏa sáng. Lúc hắn chuẩn bị công kích sẽ ép người xuống, cái đuôi ở phía sau chống đỡ, tứ chi đều vận sức chờ phát động, sau đó đột nhiên hắn đạp chân sau một cái, cái đuôi cũng dùng sức, phóng lên!
Bình thường thì động vật chung quanh đây không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn . Đều là không kịp có phản ứng đã bị hắn cắn, bắt lấy, xé thành hai nửa.
Móng vuốt hắn rất mạnh, đây chắc là có liên quan đến việc hắn có thể đứng thẳng đi lại, cho nên hắn có thể dùng hai tay để đối phó với con mồi hoặc kẻ địch, cái đuôi của hắn cũng có thể giúp hắn giữ thăng bằng.
Dương Phàm phát hiện thật ra thì cái đuôi của hắn rất ít dùng để bắt mồi. Cô cảm thấy tác dụng của cái đuôi chính là làm kẻ địch kiếp sợ, bảo vệ sào huyệt. Nói cách khác, cái đuôi và móng vuốt đều là vũ khí, nhưng cách dùng khác nhau. Phía trước dùng để đối phó kẻ địch, phía sau dùng để săn đuổi.
Cô cảm thấy hắn càng ngày càng cao, để chứng minh đó không phải là ảo giác, mỗi ngày cô đều kéo hắn đứng trước tảng đá. Trước mắt thân thể của hắn cao bằng chiều dài cái đuôi. Nửa tháng sau cô phát hiện đây không phải là ảo giác, hắn thật sự cao hơn trước kia, cái đuôi cũng dài hơn.
Điều này có nghĩa là Nick quả thật còn ‘ trẻ tuổi ’, đến lúc hắn thật sự trưởng thành không biết còn bao lâu.
Trừ chiều cao thay đổi, gần đây hắn còn thích cõng Dương Phàm chạy vòng quanh đồi, phạm vi càng lúc càng lớn. Lúc đầu cô không hiểu, mấy lần sau phát hiện hắn luôn cõng cô chạy đến một chỗ rất xa, lượn quanh vài vòng rồi chạy trở về. Cô đoán, đây là hắn đánh dấu lãnh địa của hắn?
Lúc ngừng lại hắn sẽ dùng đuôi quét soạt soạt soạt, có lúc quét ra một mảng lớn, giống như lúc hắn liều mạng lăn lộn trên đất, cỏ cũng bị hắn quét ngã rạp xuống, nhìn rất lộn xộn.
Vạch đen trên đuôi hắn cũng càng ngày càng rõ ràng, nó mọc dưới đuôi, từ cuối đuôi đến gốc của đuôi. Có mấy lần cô muốn nhân cơ hội nhìn lén nhưng không thành công, chỉ có thể xác định điểm cuối của vạch đen có khả năng mông hắn.
Cô cảm thấy vạch đen này nhất định là chứng cứ chứng minh hắn trưởng thành, chỉ có người Nick gần trưởng thành mới mọc vạch đen này.
Thật ra thì hắn không ngăn cô sờ đuôi của hắn, coi như cô có sờ vạch đen kia cũng được. Nhưng lúc cô động vào, cái đuôi của hắn sẽ run lên nhè nhẹ, giống như nơi đó có cái huyệt của hắn. Nhiều lần bọn họ nằm trên cỏ, cô ôm lấy cái đuôi của hắn chơi, vuốt vuốt sờ tới vạch đen kia. Hắn nằm nghiêng bên cạnh cô, đột nhiên giật mình, cổ họng liền bắt đầu phát ra tiếng grù grù giống như đang cầu xin tha thứ.
Cô cảm thấy hắn không có tức giận, hơn nữa loại phản ứng này của hắn lại đùa rất tốt, cho nên cô luôn chọc hắn như vậy. Có lúc cô cố ý sờ vạch đen kia, hắn liền dùng đuôi cuốn lấy hông cô thật chặt, kéo cô tới. Cái đuôi quấn trên người cô không chịu buông ra, cô không đυ.ng được vạch đen nằm dưới đuôi nữa.