Đại Lục Thất Lạc

Chương 24

Chương 24
Nick là dạng gì? Dương Phàm cảm thấy bây giờ cô mới từ từ bắt đầu hiểu. Không thần bí như vậy, cũng không dọa người như vậy, dĩ nhiên cũng không lãng mạn giống như cô tưởng tượng trước kia.

Nick thật ra cũng sẽ lười biếng.

Ven rừng rậm có một loài động vật giống gà có lông vũ màu nâu, con to thì giống ngỗng, con nhỏ thì giống như vịt. Toàn thân là lông vũ màu nâu đan l*иg với màu rám nắng, mỏ màu vàng nhạt. Lông vũ toàn thân là màu sắc tự vệ, đứng im lìm bất động có thể hoàn toàn ẩn núp ở trong rừng.

Nó chạy rất nhanh, như một làn khói không thấy tăm hơi. Nick quá lớn so với nó, trong rừng rậm lại toàn cây cối, cho nên rất khó bắt.

Cô trực tiếp gọi nó là gà rừng.

Nick rất ít khi bắt nó, cô đoán một là vì không dễ bắt, hai là dù sao cũng phải bỏ sức để bắt, nó vừa nhỏ lại không đủ ăn, không dễ bắt như chuột đất. Chuột đất dầu gì cũng sống ở ven đồi, bắt nó rất dễ.

Nhưng bây giờ có thể là khí trời quá nóng chăng? Cô rất ít bắt gặp chuột đất ở ven đồi, Nick đi săn thú phần nhiều cũng là ở trong rừng. Giống như gà rừng này, con mồi không biết bay lại có số lượng khá lớn, thường thường xuất hiện trong bữa ăn của bọn họ.

Cô phát hiện Nick cũng sẽ lười, là vì hắn bắt được gà rừng sẽ không nhổ lông chúng nó, mà trực tiếp nướng.

Trước kia Dương Phàm không cảm thấy điều này có gì

không đúng, Nick là người nguyên thủy, người nguyên thủy chính là ăn tươi nuốt sống. Nhưng Nick nướng xong, phần thịt hắn dành cho cô hắn sẽ nhổ hết lông vũ, chỉ còn lại lông tơ. Lúc cô ăn chỉ cần đem lông tơ nhổ hết ra là được.

Điều này có nghĩa là hắn cũng biết nhổ lông để ăn. Vậy tại sao hắn lại không nhổ sạch lông của gà rừng?

Trước kia, Dương Phàm vẫn dùng ánh mắt ‘ thần bí ’ nhìn Nick, tất cả hành động của hắn đều có lý do, tất cả suy nghĩ của hắn đều dựa vào trực giác của dã thú, là phương thức sống ở thế giới này. Lúc lãng mạn một chút cô còn nghĩ qua có nên học hắn hay không, nói không chừng nhổ lông chỉ là do hàm răng của cô chưa đủ tốt, cô còn có chút tự ti.

Sau đó cô thấy hắn ăn gà rừng vừa nhai thịt vừa nhai luôn cả lông vũ, tiếp theo liền phun lông vũ ra, có lần không ra bị mắc trong cổ họng khiến hắn hắc xì ho khan.

Khi đó cô bắt đầu suy đoán, đây có thể chỉ là vì hắn quá lười, lười phải nhổ sạch lông vũ của gà rừng. Lần sau khi hắn mang về một chuỗi gà rừng tiếp, cô chủ động đi làm sạch gà rừng, mổ bụng đun nước nhổ lông, làm xong mới đưa cho hắn nướng.

Cô nghĩ, nếu như ăn gà rừng không nhổ lông là thói quen của hắn, vậy thì sau này cô không làm như vậy nữa.

Nhưng kết quả chứng minh, Nick vui vẻ vô cùng khi cô nhổ hết lông gà rừng, còn ăn nhiều hơn hai con. Hơn nữa, hắn có vẻ rất thích ăn thịt không cần phun lông ra. Ngày hôm sau hắn lại bắt một chuỗi gà rừng về, về liền trực tiếp đem gà chất đống bên chân cô, mong đợi nhìn cô.

Trừ chuyện này, còn có một chuyện làm cho Dương Phàm có cảm giác giống vậy.

Da xương động vật bọn họ ăn còn dư lại, trước kia Nick đều dồn đống ven đồi, sau đó đợi đến khi nó giống như một ngọn núi nhỏ mới dùng đuôi quét chúng xuống sườn núi. Xương xẩu gì gì đều lăn theo sườn núi xuống, chỗ ở của bọn họ lại sạch sẽ.

Trước kia cô nghĩ đây là thói quen của người Nick, hơn nữa xương cốt rơi xuống đồi cũng sẽ bị những động vật nhỏ khác ăn hết. Thiên nhiên mà, vốn chính là như vậy.

Bây giờ suy nghĩ một chút, cô cảm thấy có thể là vì hắn không muốn khi nào cũng phải quét tới sườn núi nên mới có thể chồng chất tại đó, chờ đến khi nó nhiều đến không thể không dọn dẹp mới ném tới chỗ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Sau này, mỗi lần ăn cơm xong, cô đều đem xương cốt nhặt hết, sau đó trực tiếp ném xuống sườn núi, hắn cũng không có phản ứng gì. Cô cũng biết mình đã đoán đúng.

Trừ lần đó ra, Nick còn thích lăn lộn trên mặt đất, có lúc cô chưa kịp phản ứng, hắn lại đột nhiên nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, cái đuôi to vẫy đất bay lên mù mịt.

Trước kia Dương Phàm đoán đây là cách hắn vệ sinh, không phải chim nhỏ cũng thích tắm cát sao? Sau này cô phát hiện không chỉ trên đất, hắn còn có thể lăn lộn trên đống đá cuội bên dòng suối nhỏ, chơi còn vui vẻ hơn lăn trên đất đồi nữa. Hắn mang cô đến bên dòng suối nhỏ, cô xuống tắm còn hắn ở trên bờ lăn lộn, chơi xong rồi mới xuống nước ngâm một lát.

Cô còn tưởng hắn bị ngứa, giống như lúc lông quá dầy vào mùa đông, hắn mài lông vậy. Cô cầm tảng đá thay hắn mài lưng, kết quả hắn lại lăn trên đất.

Sau này cô đoán, có lẽ hắn thích lăn như vậy.

Hắn còn thích ôm đuôi của mình, gặm gặm phát ra tiếng khanh khách, cô nghe đến phát đau.

Cô vẫn cho rằng những điều này đều là trò chơi của Nick, chỉ là trước kia cô không phát hiện. Nhưng khi hắn càng ngày càng ‘ hoạt bát ’, cô bắt đầu cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Bây giờ mỗi ngày Nick đều vào rừng, lúc cùng cô ở chung một chỗ cứ lấy đuôi vuốt ve cô. Lúc cái đuôi to ôm lấy cô cứ rà lên rà xuống, làm cho cả người cô ngứa ngáy.

Nhất cử nhất động của hắn khiến Dương Phàm càng ngày càng nghi ngờ. Rốt cuộc có một ngày, khi bọn họ đang ở bên dòng suối nhỏ, cô nhìn thấy chỗ dưới bụng của hắn, nơi đó, lông màu trắng nay đã biến thành màu đen.

Lúc ấy cô sợ tới mức đặt mông ngồi xuống trong nước, sau đó vừa chạy vừa nhảy ra khỏi dòng suối. Trên đường trở về, cô nằm trên lưng của hắn vẫn bất an nhích tới nhích lui. Buổi chiều sau khi ăn cơm xong, khi hắn dùng đuôi nhẹ nhàng vòng chặt lấy cô mè nheo, lần đầu tiên cô bị hắn dọa nhảy khỏi đuôi của hắn, một bước chui vào hang đá.

Nick, động dục. Hắn đang cầu hoan với cô!

Coi như bây giờ tình cảm của Dương Phàm đối với hắn đã thay đổi, thì tiến triển như vậy cũng quá nhanh. Ít nhất phải mấy năm nữa, hoặc là một thời gian dài hơn, cô mới có thể tiếp nhận hắn.

Buổi tối lúc ngủ, Nick vẫn như cũ dùng đuôi vòng chặt lấy cô, cùng nhau nằm trên nệm cỏ. Cô đẩy cái đuôi của hắn xuống mấy lần, hắn không dùng đuôi vòng cô nữa, mà là nằm nghiêng bên cạnh cô, cổ họng phát ra tiếng grù grù cho đến khi cô ngủ mới thôi.

Cả đêm suy nghĩ lung tung lăn lộn khó ngủ, Dương Phàm ngã bệnh.

Cô không biết lần này bị bệnh rốt cuộc phần nhiều là do nhân tố tâm lý hay là do nhân tố thân thể. Dù sao sáng ngày hôm sau sau khi phát hiện mình bắt đầu phát sốt, ý niệm đầu tiên trong đầu cô là: thật tốt quá, bị bệnh thì không cần nghĩ cách lừa hắn.

Bây giờ cô thật sự không có lòng tin mình có thể cự tuyệt Nick mãi, nếu hắn vẫn như vậy, mỗi ngày quấn lấy cô, ngộ nhỡ cô mềm lòng thì nguy.

Trước khi xác định thì cái gì cũng không nên làm thì tốt hơn.

Nói đến nhân tố thân thể, cô tới nơi này hơn hai ngàn ngày, mặc dù chỉ mới có hai mùa. Thời gian dài như vậy không ngã bệnh, tốt thì tốt, nhưng vẫn làm cô lo lắng. Lần này ngã bệnh ngược lại có loại cảm giác ‘ rốt cuộc cũng tới ’, yên tâm.

Nick phát hiện ra cô ngã bệnh khi cô đang ngủ. Cô đoán hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ của cô tăng lên, cách làm của hắn là đem nước dội lên mặt cô.

Đánh bậy đánh bạ, cách này cũng không sai.

Sau đó, trời còn chưa sáng hắn đã đi săn. Lần đầu tiên hắn mang về cho cô rất nhiều cành quả dại, nhìn bộ dáng thì có vẻ bẻ vội cành có nhiều quả dại rồi chạy về.

Dương Phàm sốt cao cả người không còn tí hơi sức nào, tự mình sờ mình cũng cảm thấy nóng đến dọa người, nhưng vẫn lạnh run lên. Cô nằm trên nệm cỏ, co rúm lại.

Nick chờ mặt trời mọc rồi ôm cô ra khỏi hang đá, sau đó dùng rất nhiều lá cây to trùm lấy cô. Cô ngửi thấy mùi thơm ngát của lá bạc hà.

Bãi cỏ trên sườn núi bị mặt trời chiếu nóng, cô nằm ở trên không ngừng chảy mồ hôi, dường như chỉ có một tầng lá phủ từ đầu đến chân cô ngăn cách cô với ánh mặt trời rừng rực. Cô bị mặt trời đốt nóng mất nước, không thể làm gì khác là không ngừng đưa tay hái quả dại bên cạnh ăn.

Chờ đến khi trời gần mưa, hắn liền ôm cô vào. Bên ngoài có một tảng đá lớn moi hết ruột cô làm để trữ nước, mỗi lần trời mưa có thể lấy không ít nước mưa.

Mưa tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chờ mây tan hắn lại đem cô ra ngoài tiếp tục phơi nắng.

Hôm nay hắn không đi săn, chỉ hai lần đi ra ngoài hái quả dại cùng lá cây cho cô.

Đến tối, Dương Phàm đã cảm thấy tốt hơn nhiều.

Cả ngày Nick không ăn gì, còn đi hái đống cỏ dây mới, làm một cái nệm cỏ mới bỏ vào trong hang đá. Nệm cỏ mới chẳng những tản ra mùi thơm ngát, còn có hơi nóng, nằm ở trên rất thoải mái.

Buổi tối, lúc cô cảm thấy cả người nóng rần lên, luôn thích ôm lấy hắn lành lạnh bên cạnh, đem tay chân mở ra dính lên người của hắn. Cảm thấy hắn bắt đầu trở nên nóng rồi liền mơ mơ màng màng lật người hắn lại, tiếp tục ôm hắn lành lạnh bên kia.

Buổi sáng, cô phát hiện mình đang ôm cái đuôi của hắn. Cái đuôi này to dài mạnh mẽ đến cỡ nào, cô đã từng thấy qua hắn dùng đuôi quất ngã một con trâu trán rộng đang chạy trốn, cuối cùng con vật bốn vó kia trở thành thức ăn của bọn họ.

Bây giờ cái đuôi này cứ ngoan ngoãn như vậy bị cô ôm vào ngực. Cô vừa ôm vừa ngại nó không đủ mềm mại, không ngừng đổi tư thế.

Phát hiện cô tỉnh, Nick nằm ở sau lưng cô phát ra tiếng grù grù chậm rãi trong cổ họng. Cô nhớ hình như tối hôm qua trước khi ngủ, hắn vẫn nhẹ nhàng grù grù an ủi cô như vậy.

Cô lật người mới phát hiện tối hôm qua mình lăn qua lăn lại cả đêm. Tối hôm qua lúc ngủ hắn rõ ràng nằm trước mặt ôm lấy cô, cái đuôi vòng ở phía sau cô. Nhưng bây giờ hắn đang ở sau lưng cô, cô giống như quả trứng co tay co vùi vào bụng hắn, đôi tay ôm lấy cái đuôi nhọn của hắn, chân cũng quắp lại.

Nệm cỏ được làm gọn gàng tối hôm qua đã tản ra, một ít cỏ dây rớt ra bên ngoài, có thể thấy được tối ngày hôm qua cô ngủ không yên, hắn cũng không thể không ngừng lật người theo cô.

Dương Phàm bị bệnh hơn mười ngày, Nick đổi thành hai ngày hoặc ba ngày mới đi săn một lần, thời gian còn lại đều ở bên cạnh cô. Lúc cô bị bệnh, hắn cho cô ăn trứng và quả dại, mỗi lần vào rừng săn thú cũng mang về cho cô một đống lớn nhánh cây đầy các loại quả dại.

Hắn học xong cách sử dụng áo da cô làm, mỗi lần trở về, trong túi da đều đầy các loại trứng lớn nhỏ.

Đợi cô khỏi bệnh rồi mới thở phù một hơi. Bởi vì cô phát hiện cô thật sự không biết ở nơi đây khi bị ‘ bệnh nhẹ ’ phát sốt như vậy cô có thể làm gì?

Nick biết dùng nước giảm nhiệt cho cô, để cô phơi nắng cùng với việc dùng lá cây che cho cô, những điều này xem ra đã dùng nhiều trí khôn rồi, nhưng mà còn lâu mới đủ.

Cô có thể tự dựa vào bản thân mình để khỏe lại.

Trước kia cô chưa bao giờ cảm thấy phát sốt là bệnh gì nặng, cổ họng đau liền ngậm kẹo Hoàng Liên, đau bụng liền uống Becsberin, phát sốt thì uống thuốc hạ sốt. Mọi tiệm thuốc dù lớn dù nhỏ trong thành phố đều bán, không đắt chút nào.

Nhưng ở chỗ này cô lại không có cách nào!

Đông y là Bác Đại Tinh Thâm, nhưng ngay cả Hoàng Liên trông như thế nào cô cũng không biết, chứ đừng nói nơi này căn bản không có Hoàng Liên.

Sau này nhớ tới rau đắng mà cô cất trữ, mấy ngày sau cô hung hăng ăn hết, nhưng cũng không biết rốt cuộc nó có thể có tác dụng giống Hoàng Liên hay không, tất cả đều là cô tự an ủi bản thân.

Cô không thể chỉ dựa vào Nick để đối mặt với thế giới này. Có một số việc hắn làm có thể khen ngợi một tiếng ‘ thông minh ’, nhưng cô không thể dùng tiêu chuẩn của hắn để yêu cầu chính cô.

Dương Phàm nhớ tới một số loài động vật bị thương sẽ tìm dược thảo có thể trị thương để ăn.

Cô quyết định chờ đến khi khỏe lại sẽ thử một chút, ít nhất phải tìm cho được một vài loại dược thảo có thể sử dụng ở thế giới này.

Lá bạc hà là một, cô cho rằng tác dụng của nó là sát trùng, khủ mùi lạ trên cơ thể, đối với bệnh ngoài da cũng có chỗ tốt. Cô dùng nó đánh răng, hiệu quả cũng rất tốt.

Sau khi cô khỏi hẳn, Nick rất vui vẻ, so với cô, hắn phát hiện ra nhiệt độ của cô khôi phục bình thường sớm hơn. Hắn dùng đuôi cuốn lấy hai chân cô thật chặt, cọ mặt của cô, nhẹ nhàng mà không ngừng hôn cô. Hắn dùng miệng không ngừng đυ.ng cô, mấy lần về sau cô mới phát hiện đây là hắn đang ‘ hôn ’. Lần đầu tiên hắn không cần đến cô hướng dẫn, chủ động ‘ hôn ’ cô.

"Nick. . . . . ." Cô vui mừng gọi hắn.

Giống như đáp lại, tiếng grù grù hắn phát ra đột nhiên trở nên lớn hơn, hắn dùng sức từ trong l*иg ngực phát ra, chấn động.

—— Nick.

Cô ngoan ngoãn ôm hắn. Điều này khác hẳn với sự ngoan ngoãn khi mới bị hắn mang về, cũng khác với sự ‘ nghe theo ’ trước kia. Nếu như lúc này hắn muốn làm cái gì đó với cô, cô chắc chắn không có một chút xíu ý thức phản kháng nào.

Điều này rất nguy hiểm. Nhưng cô không làm chủ được mình. Lý trí tự nói với bản thân là mình thật may mắn, may mà cô bệnh đúng lúc, nhìn hắn bây giờ không muốn làm chút gì cả.

Cô đem những điều làm mất hứng, thậm chí lời cảnh cáo trong nội tâm vất qua một bên, nhắm mắt tựa vào ngực hắn. Không giống người, bề ngoài toàn lông đã không dọa được cô nữa rồi.

—— Nick.

Cô đột nhiên nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ nói ra tên của mình: "Dương Phàm."

Ánh mắt hắn nhìn cô, cô biết hắn sẽ không nói, nhưng cô muốn hắn nhớ tên cô.

"Em tên là Dương Phàm." Cô chỉ bản thân, kéo tay hắn qua đặt trên ngực mình.

"Nick, em tên là Dương Phàm." Nhớ tên của em.