Nhân Vật Phụ Trong Bốn Tác Phẩm Vô Hạn

Chương 6

Bạch Tấn nhớ rõ đoạn tình tiết tiếp theo, kể về việc đám người kia bắt đầu khám phá những bí mật ở nơi này. Trong đoạn này, không có Giang Duật, cũng chẳng có Dư Tiểu Ngư. Đây là phần nằm ngoài cốt truyện chính, nên Bạch Tấn chẳng hề muốn tiếp tục diễn nữa.

Nhìn Giang Duật đang nằm bất động trên mặt đất, bị đánh đến mức gần như không thể gượng dậy, Bạch Tấn nuốt lại câu "Anh có thể tự đứng dậy rồi qua bên kia để bị trói không?" vốn định thốt ra. Sau đó, cậu bắt đầu tìm dây thừng để trói Giang Duật.

Theo ký ức của Bạch Tấn về nguyên tác, cậu biết rõ toàn bộ nội dung trong phó bản này. Đây là một ngôi làng cổ xưa, mọi công cụ đều rất thô sơ, nên việc tìm dây thừng cũng không quá khó khăn. Bạch Tấn biết Giang Duật sẽ không bị đánh chết, nhưng giờ anh nằm im không nhúc nhích thế này, cậu thực sự đau đầu với việc phải trói anh lại.

Theo thiết lập, Dư Tiểu Ngư đúng là một kẻ vô dụng, từ gen di truyền đến thể chất đều cực kỳ kém cỏi. Dù bây giờ Bạch Tấn đang sử dụng cơ thể của Dư Tiểu Ngư, nhưng đừng mong chờ một kẻ gần như không bao giờ ra ngoài vận động, với thân hình gầy gò yếu ớt, có thể kéo nổi một người to lớn như Giang Duật đến cột mà trói lại.

Giang Duật cao ráo, chân dài, Bạch Tấn loay hoay một lúc, người đã hơi rịn mồ hôi. Thấy Giang Duật vẫn nằm bất động, cậu thậm chí còn nghi ngờ liệu anh có phải đã chết rồi không. Ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn anh một lúc, cuối cùng Bạch Tấn mới thấy hàng mi của Giang Duật khẽ run lên.

Theo cốt truyện, tâm trạng của Giang Duật lúc này cực kỳ suy sụp, bởi anh vừa phát hiện ra bí mật của Hội Khởi Minh. Bí mật này đã đánh sập toàn bộ giá trị quan và niềm tin mà anh xây dựng suốt bao năm qua. Những điều anh từng kiên trì bảo vệ giờ đây như sụp đổ hoàn toàn, khiến anh cảm thấy mọi thứ mình đã làm trước giờ chẳng khác gì một trò cười. Vì vậy, vừa rồi anh mới để mặc đám người kia tạm thời bắt nạt mình.

Hiện tại, Giang Duật vẫn chìm trong cảm giác suy sụp ấy, trông không khác gì một người đã chết.

Bạch Tấn nghĩ ngợi một lúc, nhớ ra chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ có mưa. Giang Duật bị trói trên cột, trong đêm mưa ấy, anh sẽ nhìn thấy những quả trứng đang nhảy múa. Đây là một tình tiết quan trọng, cần có cảnh Giang Duật bị trói vào cột làm tiền đề. Nhưng vấn đề là, giờ muốn trói được anh, trước hết Bạch Tấn phải kéo anh đến đó. Cậu thực sự không thể làm nổi. Nhìn gương mặt điển trai của Giang Duật, nơi vẫn còn hằn rõ dấu chân của mình, trong lòng Bạch Tấn có chút áy náy, nhưng lời nói ra lại vô cùng cứng nhắc.

Bạch Tấn nói với anh: "Anh có thể tự đứng dậy, qua đó để tôi trói lại không?"

Có lẽ vì ít khi giao tiếp với người khác, giọng nói của cậu nghe vừa vụng về lại vừa gượng gạo. Nhưng vì cố tỏ ra bình tĩnh, nên âm điệu ấy khi lọt vào tai người khác chỉ tạo cảm giác lạnh lùng và xa cách.

Giang Duật ngẩng mắt lên nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm hướng lên, chăm chú nhìn Bạch Tấn. Có vẻ như vừa rồi anh đang suy nghĩ gì đó, nên không nghe rõ lời cậu. Đối diện ánh mắt của Bạch Tấn, anh chậm rãi hỏi lại: "Cậu nói gì?"

Bạch Tấn lặp lại câu nói vừa rồi của mình.

Đôi mắt của Giang Duật yên lặng nhìn cậu, như thể đang cân nhắc xem lời cậu nói có phải là một trò đùa không. Dù nét mặt của Bạch Tấn rất bình thản, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc. Điều đó đủ để Giang Duật hiểu rằng cậu không hề nói đùa. Một lúc sau, giọng nói khàn khàn của anh mới vang lên: “Đầu gối bị đá đau quá, không đứng dậy được.”

Bạch Tấn đáp: “Vậy tôi đợi anh một chút.” Nghĩ ngợi một lúc, nhớ ra trời chỉ mưa khi trời tối, cậu bổ sung thêm: “Trước khi trời tối bị tôi trói lại là được.”

Giang Duật cụp mắt xuống, im lặng không nói, chẳng rõ là có nghe lọt lời của Bạch Tấn hay không. Trông anh như lại chìm vào trạng thái chán nản.