"Tìm thấy chưa?" Đào Mạn hỏi, ánh hoàng hôn trên mặt cô, ôn hòa mà ý vị sâu xa.
"Không thấy."
Có lẽ vốn dĩ không ở đây. Trần Phiêu Phiêu khẽ hít một hơi, cầm túi xách lên, nghĩ nghĩ, nói: "Ừm... cậu vẫn nên đổi mật mã đi, tớ nghĩ, chắc là không làm rơi đồ ở đây rồi."
Đào Mạn mím môi, nhìn tay vịn sofa, giọng nói rất khẽ: "Vậy sao?"
Không làm rơi đồ sao?
Tim Trần Phiêu Phiêu đập thình thịch, như có chiếc thìa nhỏ nhẹ nhàng khoét vào gốc rễ, rất ngứa.
Cô muốn nói gì đó, nhưng điện thoại đột nhiên rung lên, phá vỡ hơi thở tương đối của hai người, Trần Phiêu Phiêu hoàn hồn nghe điện thoại, căn phòng quá yên tĩnh, giọng nói của Cao Cao hơi lớn: "Phiêu Phiêu, nói sao đây?"
"Nói gì là nói sao?" Trần Phiêu Phiêu nghiêng mặt, không nhớ ra.
"Cậu quên rồi à? Hai hôm trước tớ nói với cậu, Thạch Mặc trong nhóm muốn mời cậu ăn cơm, chính là hôm chúng ta tụ tập chơi trò chơi, nói thật lòng nói thích mẫu người như cậu ấy, cậu không phải nói, tìm thời gian, nói sao đây? Người ta đang đợi kìa."
Mắt Trần Phiêu Phiêu lóe lên, nhỏ giọng tìm lý do: "Ừm... gần đây tớ hơi bận, câu lạc bộ của bọn tớ sắp biểu diễn rồi."
"Không bận." Đào Mạn dịu dàng nói: “Đều sắp xếp xong cả rồi."
Cái này...
Cao Cao đầu dây bên kia im lặng, Trần Phiêu Phiêu bị cắt ngang cũng im lặng, thu lại ánh mắt, nhìn Đào Mạn.
Đào Mạn, người có giáo dục tốt, chu đáo, lần thứ hai ngắt lời Trần Phiêu Phiêu, cho dù nụ cười trên khóe miệng cô vẫn vô cùng hòa nhã.
"Alo?"
Cao Cao đầu dây bên kia dè dặt thăm dò.
Trần Phiêu Phiêu không trả lời, cúp máy, tay cầm điện thoại buông xuống.
Cô đang nghĩ, rốt cuộc Đào Mạn có ý gì?
Nếu cô ấy tức giận, có thể hiểu là, cô ấy có chút để ý đến mình. Nhưng cô ấy tại sao phải tức giận? Trần Phiêu Phiêu đứng ở góc độ của Đào Mạn suy nghĩ lại, mình đã làm gì.
Làm quá nhiều rồi.
Lúc đầu tìm mọi cách tiếp cận cô ấy, nói muốn làm bạn với cô ấy, bởi vì học tỷ rất ưu tú;
Sau đó mập mờ với cô ấy, giá trị mập mờ đạt đỉnh điểm trong kỳ nghỉ Quốc khánh;
Sau Quốc khánh, Đào Mạn biết mình là les, nhưng đồng thời, cũng biết Trần Phiêu Phiêu đang tham gia tụ tập của hội "Les", đang kết bạn;
Tối hôm đó rủ đi tắm, bị Trần Phiêu Phiêu có chút giận dỗi vì Đào Mạn không đi từ chối;
Sau đó nhìn thấy ảnh của Lạc Sơ trong vòng bạn bè;
Rồi sau đó, cô ấy hẳn là nghe được tin đồn, nói Trần Phiêu Phiêu thích cô ấy...
Thời gian quay trở lại hôm nay, Trần Phiêu Phiêu, người trong miệng người khác là "thích Đào Mạn", đến nhà của Đào Mạn, bởi vì không nhận được hồi đáp, nên mới lùi một bước để tiến hai bước mà nói, bảo cô đổi mật khẩu.
Ba phút trước, cô còn trước mặt Đào Mạn nhận một cuộc điện thoại, hẹn đi ăn với người đang theo đuổi mình.
Càng nghĩ càng thấy rối rắm, giống như có một sợi tơ chằng chịt đan xen, xâu chuỗi tất cả những hành vi không đâu vào đâu lại, tạo thành những vết hằn trong từng hơi thở của Trần Phiêu Phiêu.
Bảo sao Đào Mạn lại tức giận, cô thật sự giống như một học muội không có trách nhiệm, lại còn tùy tiện.
Nhưng, Trần Phiêu Phiêu nhìn chiếc bàn trà sạch bong không một hạt bụi, lại cảm thấy có chút hả hê. Nếu câu "không bận" vừa rồi của Đào Mạn là bằng chứng cho sự mất bình tĩnh, vậy thì cô thật sự có chút hả hê.
Hả hê đến mức muốn nhào tới ôm lấy Đào Mạn, ấn cô ấy vào tường, bất chấp tất cả mà cưỡng hôn cô ấy.