Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 49

Đây chính là Đào Mạn, kín kẽ, chu toàn, khiến người được giúp đỡ cũng cảm thấy an tâm, thoải mái.

Sáng ngày 7, bà ngoại phải về rồi, Trần Phiêu Phiêu dậy sớm đến căn nhà nhỏ, thu dọn hành lý cho bà ngoại.

Quần áo ngủ gấp gọn gàng, bàn chải đánh răng dùng khăn lông bọc lại, rồi cho vào túi giữ tươi.

"Bà ngoại, cái quần này chưa khô lắm, con bỏ vào trước, bà về có thể phải giặt lại rồi phơi, không thì sẽ bị hỏng mất." Trần Phiêu Phiêu ngồi xổm bên cạnh ba lô.

Bà ngoại từ phòng vệ sinh đi ra, mấy ngày nay leo Hương Sơn, lại trèo Vạn Lý Trường Thành, da đen đi, người gầy đi một vòng, chân tay thoạt nhìn linh hoạt hơn.

Hôm qua đã đến trường của Phiêu Phiêu xem, còn đến ký túc xá, tiếc là Đào Mạn không có ở đó, nếu không Trần Phiêu Phiêu còn muốn ba người cùng ăn cơm ở nhà ăn.

Bà ngoại ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ mép giường ý bảo Trần Phiêu Phiêu lại đây, Trần Phiêu Phiêu ngồi xuống, lau mặt cho bà: "Kem dưỡng da còn chưa thoa đều này."

Cô cười nói.

Bà ngoại lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền, nhét cho Trần Phiêu Phiêu: "Đây."

"Con vẫn còn tiền sinh hoạt." Trần Phiêu Phiêu không muốn nhận, nhưng nắm tay bị bà ngoại nắm chặt.

"Cầm lấy.” bà ngoại không cho phép từ chối: “bỏ vào túi, cất kỹ."

Trần Phiêu Phiêu cúi đầu, vuốt thẳng từng tờ tiền, gấp gọn gàng, bỏ vào ngăn trong cùng của ví, sau đó cười với bà ngoại: "Cất kỹ rồi ạ."

"Ăn nhiều thịt vào, mua quần áo đẹp, cháu không thay mấy bộ quần áo, còn không sành điệu bằng hồi ở Tân Đô." Bà ngoại không hài lòng.

"Cháu có rất nhiều váy nhỏ, chỉ là phải leo núi, không mặc cho bà xem.” Trần Phiêu Phiêu tựa đầu vào vai bà ngoại: “đợi nghỉ lễ về cháu mặc cho bà xem."

Bà ngoại chớp mắt, lau khóe mắt: "Tết mới về à?"

"Có thể sẽ sớm hơn, thi xong sẽ về." Trần Phiêu Phiêu chỉnh lại vạt áo cho bà ngoại.

Bà ngoại không nói gì, cuối cùng sờ sờ tay cô: "Học hành cho tốt, nghe rõ chưa?"

"Vâng ạ."

Khác với lúc đón, Đào Mạn bắt taxi, cùng Trần Phiêu Phiêu ngồi xe đưa bà ngoại đi, lúc đi ngang qua cổng trường, bà ngoại lại chỉ chỉ, nói trường học của các cháu thật đẹp, cổng trường rất rất hoành tráng.

Ánh sáng ở sân bay mỗi ngày đều giống nhau, dường như cố ý làm mờ thời gian và bốn mùa, khiến người ta không nhớ nổi chia ly và sum họp cách nhau bao lâu.

Sau khi ký gửi hành lý xong, Trần Phiêu Phiêu lại kiểm tra vé máy bay, chứng minh thư các thứ của bà ngoại, đưa bà đi kiểm tra an ninh. Ba người im lặng đi đến cuối hàng, hàng rào chắn lại, cắt đứt bước chân tiễn đưa.

Trần Phiêu Phiêu xác nhận lại điện thoại treo trên cổ bà ngoại, lại dặn dò bà qua cửa an ninh rồi hãy đeo vào, phải giấu trong áo khoác, lo có kẻ xấu cướp, giằng co làm bà bị thương.

Bà ngoại lần lượt đồng ý, cuối cùng ôm Trần Phiêu Phiêu, đưa tay vuốt tóc sau gáy cho cô.

Vai Trần Phiêu Phiêu phập phồng theo hơi thở, cô cảm thấy có một đôi tay cũng theo tới, nhẹ nhàng, kiềm chế xoa đầu cô.

Trước khi vào cửa an ninh, bà ngoại lại nắm tay Đào Mạn cảm ơn cô ấy, cuối cùng nói: "Đào Mạn à, chăm sóc Phiêu Phiêu nhà ta nhé, bà ngoại nhờ cháu, nhé."

Trần Phiêu Phiêu không nói gì.

Đào Mạn dịu dàng cười: "Vâng ạ."

"Vậy nhé, sau này có cơ hội đến Tân Đô, bà ngoại lại nấu mì cho cháu ăn."

"Vâng ạ." Đào Mạn cúi người, ôm tạm biệt bà.

Bóng dáng nhỏ bé của bà ngoại chen vào đám đông, chiếc mũ màu đỏ quả nhiên rất bắt mắt, Trần Phiêu Phiêu nhìn chiếc mũ đỏ đó, lúc kiểm tra an ninh bị tháo ra, sau đó lại đội lên, bà ngoại do dự nhìn hai bên, cầm vé máy bay hỏi nhân viên xem nên đi đâu, sau đó biến mất ở cửa an ninh.