Nhìn lại Bạch Diêu, thực ra cậu thích đàn ông. Mặc dù cậu thường xuyên ở một mình, không phải là chưa từng có ai theo đuổi cậu, nhưng một khi ai đó biết cậu có tính cách bất ổn có thể nổi điên bất cứ lúc nào, dù có thích cậu thế nào, họ cũng sẽ cân nhắc lại. Tính cách của Bạch Diêu vốn lạnh lùng và ích kỷ từ trong máu. Dù người khác đối xử tốt với cậu, quan tâm và yêu thương cậu bao nhiêu, cậu vẫn chỉ coi đó là sự tự nguyện của họ. Cậu không ép buộc, vậy nên nó cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Còn việc có đáp lại hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của cậu. Thậm chí, tình yêu và sự quan tâm của bố mẹ đối với cậu, cậu cũng cho rằng đó là điều họ tự chọn, là họ muốn có đứa con trai này, chứ không phải cậu chủ động làm con của họ.
Vì vậy, dù người khác hay bố mẹ có đối xử tốt với cậu thế nào, Bạch Diêu chỉ coi đó là lẽ đương nhiên, và cậu gần như rất keo kiệt khi trao đi chân tình của mình.
Đôi khi, dù nhìn như cậu có phản ứng, nhưng phản ứng đó cũng chỉ tồn tại trong chốc lát. Cậu chỉ muốn hưởng thụ tình yêu của người khác, mà không thích phải cho đi. Chính vì tính cách mà trong mắt người ngoài được coi là tồi tệ, cuối cùng đã khiến cậu rơi vào kết cục bi thảm.
Lần này, dù thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn tự tiện cắt đứt quan hệ với gia đình. Ít nhất, gia đình này không thể vì cậu mà sụp đổ, phá sản. Nếu không có nhà họ Bạch, cậu, Bạch Diêu, chẳng còn là gì cả, chỉ là một con chuột chết đáng thương không ai quan tâm.
"Sẽ gửi đi sửa ngay."
Bạch Diêu quay người vào phòng, cửa phòng ngủ không đóng, cứ để mở. Vì thế, khi cậu cởi lễ phục, tài xế ngoài kia cũng nhìn thấy rõ ràng. Bạch Diêu quay lưng về phía tài xế, tháo bỏ tất cả trang phục, thân hình cao ráo, eo nhỏ, chân dài, da dẻ lại rất trắng. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên cơ thể cậu một lớp hào quang mỏng. Tài xế nhìn một lúc, rồi vội vã cúi đầu, không dám nhìn thêm.
Cởi xong lễ phục, Bạch Diêu cẩn thận gấp lại, thay bộ đồ rộng rãi thoải mái, rồi đưa lễ phục cho tài xế.
Tài xế nhìn bộ lễ phục, rồi lại ngẩng lên nhìn Bạch Diêu. Anh ta đến đây theo chỉ thị của bố Bạch Diêu, yêu cầu luôn theo sát Bạch Diêu, đề phòng cậu có thể bỏ trốn trong lễ cưới. Nếu không, cả nhà Bạch Diêu sẽ vì cậu mà mất mặt.
Hiện giờ, Bạch Diêu lại muốn anh ta đi sửa cúc áo, để lại một mình cậu ở đây. Nếu Bạch Diêu đột ngột bỏ chạy, thì công việc việc nhẹ lương cao của anh ta sẽ không còn nữa.
"Tôi biết anh đang lo lắng điều gì. Tôi sẽ đi cùng anh, tôi cũng có hẹn với vài người bạn ăn cơm. Anh đưa tôi đi rồi hãy đi."
Bạch Diêu vừa thấy vẻ mặt tài xế có vẻ muốn nói lại thôi, liền biết ngay anh ta đang lo lắng gì, mỉm cười giải quyết vấn đề giúp tài xế.
Tài xế thở phào nhẹ nhõm.
"Thiếu gia Bạch, tôi chỉ làm theo ý của Tổng giám đốc Bạch."
Tài xế cũng không muốn làm mất lòng Bạch Diêu, anh ta chỉ là một người làm công bình thường.
"Tôi biết." Bạch Diêu trước đây chắc chắn sẽ không để tâm đến chuyện tài xế có mất việc hay không, chuyện đó không liên quan gì đến cậu. Còn giờ, dù không phải là hoàn toàn thu lại cái tôi và sự ích kỷ, nhưng cậu cũng không thấy có gì mâu thuẫn cả.
Mọi thứ đều là lựa chọn của cậu. Chỉ cần là do cậu chủ động, không bị ép buộc, thì cậu sẽ cảm thấy thoải mái và dễ chịu.