Tái Sinh Đoạt Duyên

Chương 1

"Sơ Hạ, bà nội có chuyện này muốn nói với cháu."

"Dạ, bà nội nói đi ạ."

Thẩm gia là gia tộc quyền lực đứng đầu Đế Kinh. Trải qua mấy trăm năm trường tồn theo dòng lịch sử, hiện tại, người thừa kế chính thống của gia tộc này là một cô gái ngoài hai mươi tên Sơ Hạ.

Thẩm Sơ Hạ tuy không có dung mạo khuynh đảo chúng sinh nhưng lại mang một dáng vẻ băng thanh ngọc khiết, tựa đóa lan mọc bên khe suối, thanh nhã, cao quý đến lạ thường. Cô là nữ nhân có thân phận cao quý nhất, là người mà bất kì danh gia vọng tộc nào cũng muốn kết thân. Tuy nhiên, vào năm sáu tuổi, cô bị mất tích trong một vụ tai nạn du thuyền và sau mười mấy năm lưu lạc, cô đã trở về với gia đình của mình. Đối với đứa cháu đáng thương này, Thẩm lão phu nhân vốn đã yêu chiều nay lại thêm phần sủng nịnh. Bà dường như muốn đem những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này tặng cho cháu gái duy nhất của mình.

"Cháu đã về nhà một thời gian, bà có một chuyện không muốn dấu cháu." Thẩm lão phu nhân dịu dàng vuốt mái tóc đen mềm của cháu gái, lên tiếng. "Thẩm gia chúng ta có quen thân với Mộ gia ở Đế Đô, bà và lão gia chủ nhà đó cũng coi như là bạn già, cháu đích tôn Mộ gia do bà nuôi dạy, giáo dục nên vô cùng thân thiết. Năm xưa, bà có hứa với lão già kia sẽ để hai nhà Thẩm Mộ liên hôn để thân lại thêm thân. Lúc cháu và ba mẹ gặp nạn, bà cũng từng có ý định xóa bỏ hôn ước này nhưng Mộ gia luôn giữ chữ tín nên chuyện này vẫn cứ kéo dài đến tận bây giờ."

"Bà muốn cháu kết hôn với cháu đích tôn của Mộ gia phải không ạ?" Thẩm Sơ Hạ dịu dàng lên tiếng. Từ nhỏ vì tai nạn mà mất trí nhớ, thời gian gian qua chịu bao uất ức, giờ được đoàn tụ với người thân nên Thẩm Sơ Hạ luôn trân trọng, cô muốn trở thành người cháu ngoan để bà nội không phiền lòng.

"Hôn ước đúng là do bà đặt ra nhưng hôn sự phải do cháu quyết định. Bà tôn trọng sự lựa chọn của cháu." Thẩm lão phu nhân dịu dàng lên tiếng. Đứa cháu gái này từ nhỏ đã chịu biết bao thiệt thòi, tính tình lại dịu dàng, luôn nghĩ cho người khác nên bà muốn cháu rễ phải là người mạnh mẽ nhất, như vậy mới bảo vệ chu toàn cho cháu gái. Tất nhiên, hạnh phúc của cháu gái phải được ưu tiên.

"Bà nội, cháu đích tôn Mộ gia là người thế nào vậy ạ?" Thẩm Sơ Hạ dịu dàng lên tiếng hỏi: "Lấy một người chưa từng gặp mặt liệu có làm khó anh ấy không?"

"Cháu sao lại tự hạ thấp mình như vậy? Cháu nên nhớ bất kì người đàn ông nào được cháu để ý là phước đức của họ. Còn về phần Vân Đình thì cháu yên tâm, đứa trẻ này bao năm qua vẫn luôn được bà dạy dỗ, bà cam đoan thằng bé sẽ là một người chồng tốt." Thẩm lão phu nhân nắm tay cháu gái cam đoan.

"Mộ Vân Đình...cháu có thể gặp anh ta một lần được không?" Thẩm Sơ Hạ suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.

"Được. Được. Đứa bé Vân Đình này ngày mai sẽ đến đây, bà nội sẽ cho hai đứa có không gian riêng."

**

Mộ gia ở Đế Đô có thể nói là dẫm một bước rung chuyển cả nền kinh tế, mà người thừa kế gia tộc này, Mộ Vân Đình, lại còn khiến nam nữ xung quanh đều ghen tức. Nam ganh tỵ vì không tài giỏi bằng. Nữ ghen tức vì không thể trở thành nữ nhân của y.

Mộ Vân Đình là nam nhân tuấn lãnh, tài giỏi mà không ai không công nhận. Ba mươi tuổi đã trở thành thị trưởng trẻ tuổi nhất của Đế Đô. Trên chính trường, anh ta là một thị trưởng công tư phân minh. Với thân phận đích tôn Mộ gia, Mộ Vân Đình trở thành kẻ sát phạt quyết đoán. Dù là thương trường hay chính trường thì ai cũng phải công nhận, Mộ Vân Đình là kẻ lãnh đạm với mọi người xung quanh, dù đó có là người thân.

Nụ cười của Mộ Vân Đình ở Đế Đô là chuyện hiếm, hình như chưa từng có ai nhìn thấy được nó. Nhưng tại Thẩm gia ở Đế Kinh thì khác, Mộ Vân Đình vô cùng vui vẻ khi gặp mặt Thẩm lão phu nhân.

"Thưa bà, bà cho gọi cháu." Mộ Vân Đình cúi đầu chào hỏi, hắn nở một nụ cười nhẹ, thoải mái nói chuyện vì ở đây không cần đề phòng hay suy nghĩ mục đích của đối phương. Đối với Mộ Vân Đình, Thẩm lão phu nhân không chỉ là trưởng bối, là ân nhân, mà bà còn là người thầy đã dạy hắn từng đường đi khi mới gia nhập chính trường.

"Cháu có việc mà bà già này lại làm phiền." Cùng ngồi xuống ghế, Thẩm lão phu nhân cười nói: "Nhưng có chuyện này bà cần phải cho cháu biết, cháu gái bà đã trở về rồi."

"Cháu chúc mừng bà, từ giờ bà đã có thể an tâm rồi." Mộ Vân Đình thật tâm lên tiếng chúc mừng.

"Vân Đình này, cháu gái bà đã trở về một thời gian nhưng vì sức khỏe không tốt nên bà không công bố ra ngoài. Giờ con bé đã khỏe hơn nên bà cho cháu biết trước." Thẩm lão phu nhân nói: "Bà có nói qua về hôn ước của hai nhà, cháu gái sợ cháu chịu thiệt nên muốn gặp cháu trước."

"Lấy được Thẩm tiểu thư làm vợ là phần phước của cháu." Mộ Vân Đình lên tiếng.

"Bà biết, bà cũng tin tưởng cháu, nhưng cháu gái bà lại quá lo nghĩ cho người khác, con bé sợ miễn cưỡng cháu nên muốn gặp mặt trước. Con bé đang chờ cháu ở nhà kính. Cháu mau đến đó đi."

"Cháu xin phép đi gặp Thẩm tiểu thư."

Mộ Vân Đình cúi đầu chào Thẳm lão phu nhân rồi đi thẳng về phía nhà kính sau nhà với một tâm trạng bình thản. Từ lúc còn nhỏ, hắn đã nghe về chuyện liên hôn của hai nhà Thẩm Mộ, và cũng từ đó, hắn luôn nhớ về chuyện này. Bao năm qua, hắn luôn giữ khoảng cách với nữ giới, một phần vì không muốn liên quan tới những kẻ tâm cơ mà phần còn lại là vì sự tôn trọng với vị hôn thê này.

Lần đầu gặp, Mộ Vân Đình cũng hơi tò mò về cháu gái của Thẩm lão phu nhân. Nhưng dù cô ấy có hình dáng như thế nào, tính khí ra sau thì trừ khi cô ấy từ chối, còn không thì hắn nhất định lấy làm vợ, quyết không thay lòng vì đây là hôn sự do người lớn sắp xếp, và cô ấy là cháu của Thẩm lão phu nhân, người hắn cực tôn trọng và mang ơn.Có